Chương 14

804 92 24
                                    

"Dữ quá!" Mai bật cười, nàng xoa đầu bé Khuê, "Dữ quá là ế chồng nha cô!" Mai hơi cúi đầu nhìn kỹ nét mặt thanh tú của con bé. Mới có bây lớn mà nét nào nét nấy hết sức sắc sảo, sống mũi cao thẳng tắp cùng với đôi mắt to và sâu rặc người Tây. Nước da trắng mơn mởn mịn rứt sờ vô thích vô cùng. Mà con bé này nha, đi tới đâu thơm nức mũi tới đó, quần áo đầu tóc luôn luôn sạch sẽ thơm tho, tới đôi giày còn không thấy miếng sình nào vương lên luôn, y như là nó đem giày cặp nách rồi đi chân không vậy.

"Không có chồng thì có vợ. Em không sợ em ế đâu, em quá tự tin với cái nhan sắc trời ban này rồi!" Bé Khuê khịt mũi nửa đùa nửa thật với Mai một câu làm nàng bật cười. Đúng là con bé đáo để, nó biết nó đẹp nên là nó không ngần ngại tự tâng bốc bản thân. Chứ gặp đứa khác kêu vậy là bị chửi bởi cái sự ảo tưởng và tự cao tự đại rồi, nhưng riêng bé Khuê thì khác, nó đẹp thiệt nên là dù nó có đem bản thân nó nói lên tới tận mây xanh cũng không ai cãi nổi.

"Rồi rồi, út Khuê có vợ, vợ đẹp vợ hiền luôn!" Mai cũng hùa theo Khuê nói đùa. Hai người thoạt rất hợp nhau về vấn đề này nên càng nói càng hăng, chỉ có bé Tú hơi ít nói hơn, nó chỉ cười cười đi bên cạnh rồi thôi, dường như con bé ấy đang giữ kẽ điều gì thì phải.

Sau khi vô tới trong cả hai cũng chia ra hai hướng, Mai về lớp của Mai còn Khuê tới lớp của Khuê. Số lần mà cả hai gặp nhau còn khó hơn trở bàn tay dù là học chung trường bởi bé Khuê nó học tối mặt tối mũi không ngày nào ngưng, tới thời gian thở còn không có chứ đừng nói là phải gặp mặt nhau rồi nói chuyện phiếm. Mai nhiều lúc nghĩ không hiểu vì sao con bé nó lại cắm mặt cắm mũi học như vậy, nhưng nàng lại không hỏi do nàng nghĩ có lẽ là sở thích, hoặc một phần nào đó là chuyện riêng nhà người ta nên không xen vô nhiều được.

Trở vô lớp thấy Hà đang ngồi ở vị trí ghế của cả hai nên Mai cũng nhanh chân chạy tới. Nàng ngồi xuống cạnh Hà rồi chống cằm nhìn cô. "Bonjour!" Mai vui vẻ nói một câu chào buổi sáng với Hà. Có lẽ do đêm qua được ăn đồ ăn Hà cất công đem về nên là tâm trạng của Mai mới có thể tràn đầy sức sống như thế vào hôm nay. Nàng vừa hát quâng quơ vừa lấy tập vở trong cặp ra để mà chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.

Đang ngồi đó chờ giáo viên tới thì bên ngoài cửa có bóng dáng khác bước vô trước. Người kia cổ đeo dây chuyền vàng to tướng, tay thì đeo nhẫn với lắc tay cái nào cũng là làm theo bản to nên thoạt nhìn thì biết ngay đây là loại cậu ấm khoe của thích ăn chơi phung phí. Đương nhiên một lớp học bỗng dưng có người lạ bước vô như vậy thì sẽ có những ánh mắt hiếu kỳ lẫn tò mò nhìn tới rồi.

Cậu ta bước vô lớp với gương mặt nghênh ngang không sợ một ai, tới dáng dấp cũng vô cùng phách lối làm cho vài người chướng mắt. sau khi lựa được một chỗ thích hợp thì cậu ta chẳng nói chẳng rằng đưa tay vô túi móc ra vài tờ giấy bạc Đông Dương ra để lên bàn trước mặt của người đang ngồi ở vị trí sau lưng Mai và hất mặt ra hiệu cho người đó đi chỗ khác.

Người kia nhìn vài tờ tiền loại một trăm bạc đó nằm chễm chệ trên bàn thì gương mặt bỗng chốc chuyển sang từ mừng rỡ trở thành xu nịnh. Rõ ràng ba bốn tờ tiền này giá trị cũng chẳng hề nhỏ, hơn mấy cây vàng chứ ít ỏi gì. Cậu ta không phải nhà nghèo, nhưng nếu so về độ giàu thì chắc chắn không bằng thanh niên đeo vàng trước mặt rồi. Thêm nữa học hành trên đây cậu ta không được cha má cho tiền nhiều để ăn xài nên đang lâm trong tình trạng thiếu thốn, bởi vậy thấy tiền này cậu ta đương nhiên sao bỏ qua được, chỉ là một chỗ ngồi thôi mà. Bởi vậy chỉ chưa đầy mấy chục giây thì cậu ta đã nở nụ cười nịnh hót cầm lấy tiền rồi đi xuống bàn dưới cùng để ngồi vì ở đó còn chỗ trống.

Tơ Hồng [Girls love - Tự Viết - Thuần Việt]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ