Chap 4: Chịu trách nhiệm
__________Kể từ bảy năm trở lại đây, suốt cuộc đời của Gemini luôn là một chuỗi cô đơn lạc lõng. Anh đi đâu làm gì cũng chỉ có bản thân anh biết, ví dụ như một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì anh đã ở nhà hết ba trăm sáu mươi tư ngày, còn riêng ngày thứ ba trăm sáu mươi lăm anh sẽ dùng nó đi đến đồi ở Chiang Mai ngắm sao, sau đó lại trở về Bangkok giữa đêm muộn. Trong tiềm thức của anh lúc trước, anh mãi mãi là kẻ cô đơn.
__Sức hút về nhan sắc của anh hầu như ai cũng biết cả, anh luôn miệng nói mình là kẻ cô đơn nhưng xung quanh anh lại có rất nhiều người theo đuổi và ngưỡng mộ kia mà, phải không? Thật chất không phải, bọn họ chỉ có thể bám lấy anh một đoạn ngắn từ cổng trường đại học cho đến trước toà nhà khoa và ngược lại, họ sẽ không cố chấp đến mức theo dõi anh tới tận nhà, như cậu ta.
__Từ ngày biết được người hàng xóm bên cạnh nhà anh là Nattawat - học sinh của mình, lại còn vô tình bị bản thân cướp mất trái tim, cuộc sống của anh dần có sự biến đổi. Anh bây giờ không cô đơn đâu vì bên cạnh anh lúc này đang có một con chuột nhỏ bám đuôi mà, cậu ta không giống những người khác, một ngày có khoảng hai tư giờ thì anh đã gặp mặt cậu ta hết phân nửa số thời gian, chưa kể đến thời gian gặp mặt ở nhà.
Fourth Nattawat là cậu nhóc bám đuôi giảng viên Gemini Norawit - chiếc biệt danh này được ra đời từ hai tháng trước cho đến hiện tại là tròn năm tháng cậu đeo lên mình cái biệt danh ấy, cậu không phải người đặt ra, giảng viên Norawit chắc chắn cũng sẽ không rãnh rỗi tới mức để tâm đến việc đặt lấy cái biệt danh đó cho cậu. Cái tên "kẻ bám đuôi" vốn là từ các giảng viên và sinh viên khác trong trường đại học. Ngày mà cậu bị anh hàng xóm Gemini kiêm giảng viên Norawit lấy mất trái tim cũng là cái ngày bắt đầu xuất hiện chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau người giảng viên này.
Loáng thoáng đâu đó vài ngày đầu mọi người trong trường còn bỡ ngỡ vì sự xuất hiện của giảng viên Norawit kèm với thân hình nhỏ của sinh viên Nattawat đi theo sau, một số các cô nàng hay các chàng trai sinh viên khác còn có vẻ bày tỏ sự khó chịu với cậu, họ rõ là đang ganh tị, từ trước đến nay làm gì có ai có thể bám theo cái tên mặt lạnh này mà không bị liếc cho cháy con mắt chứ, cậu là ngoại lệ rồi.
__"Thầy N-o-r-a-w-i-t"
"Đệt"
Một ngày cuối tuần khác lại đến, trong khoảng thời gian trước khi anh chưa quen biết cậu thì cái ngày này sẽ là cái ngày nhàn rỗi nhất của anh, nhưng bây giờ nó đã trở thành một nổi ám ảnh.
Anh chỉ vừa cầm trên tay mình cốc cafe thì bên tai anh đã vang lên giọng nói thoáng qua của ai đó khiến anh giật mình mà làm rơi cả cốc cafe vừa pha.
"Thầy, em xin lỗi"
"Em mau lùi ra, kẻo lại phỏng"
Anh đánh mắt liếc nhìn người nhỏ bên cạnh một cái rồi thở dài, đấy mới sáng ra cậu đã báo hại anh vỡ một cái cốc rồi, mấy ngày trước vừa làm hư tay nắm cửa bây giờ lại..
Anh cuối người nhẹ nhàng nhặt từng mảnh vỡ của cốc thủy tinh cho vào bọc đen, anh cũng không quên canh chừng tránh cho cậu đụng vào mảnh vỡ, năm tháng trở lại đây kể từ ngày anh và cậu quen biết nhau anh mới nhận ra cậu là một đứa nhóc hậu đậu, đụng gì lại hư nấy, đi đứng lại dễ vấp té.
![](https://img.wattpad.com/cover/350592271-288-k933427.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa hướng dương | GeminiFourth 🌻
FanfictionCậu sinh viên năm nhất vừa mới lên thành phố đã được một người phụ nữ tốt bụng cho thuê căn hộ của mình với giả rẻ vừa vặn túi tiền. Thời gian cậu chuyển tới đây, cậu đã quen được anh chàng nhà bên cạnh, nói đúng hơn là giảng viên tại trường đại học...