3.

479 53 4
                                    

"sao rồi cô nương? mấy nay anh bận về bên mỹ có chút việc, vừa sang đây là đến nơi quen thuộc ngay, y như rằng nhìn thấy cô bé ngồi uống rượu một mình."

kim amie mỉm cười, sớm đã không có quá nhiều suy nghĩ về chuyện năm xưa, vốn dĩ em chẳng thề lừa dối bản thân rằng anh ấy trở về mỹ nửa tháng khiến em cảm thấy có chút trống vắng, dù cho tin nhắn chủ động đều là kim nam joon.

"anh còn lạ gì em sao? đi bar là một thói quen rồi."

"em đấy, uống rượu ít thôi, xã đi stress chứ không có để nghiện được đâu."

"ông cụ họ kim ạ, em biết rồi, hôm nay trông anh khác gì cương vị bố em đâu, lại còn dặn dò."

"thế nào? tết nay có đi chơi không?"

kim amie hơi mỉm cười thở ra.

"chắc em đến trông cửa hàng, em thì đi đâu được? gia đình không có, bạn bè cũng không.."

kim nam joon tại thời điểm đó chỉ muốn đấm mình mấy cái vì miệng nhanh hơn não, hồ đồ chạm vào nỗi đau của kim amie.

"ai bảo cơ? ai bảo em không có bạn? thế anh là cái gì? bao nhiêu đấy chân thành chưa đủ để em công nhận rằng anh là một người bạn của em sao?"

kim amie bật cười, xua xua tay.

"em không nói về việc đấy, ý em là bạn để cùng nhau đi chơi, anh còn trăm công nghìn việc chứ rãnh rỗi gì chứ? đương nhiên anh là bạn của em rồi."

"sao em biết anh không rãnh rỗi, cái thời anh còn ở mỹ cùng ông bà nội, thì còn bận bịu công ty, giờ về nước thì rãnh rỗi suốt ngày đi gặp cô đối tác là em thôi đấy, thời gian không ít, một ngày mời em đi ăn tám lần thì vẫn còn dư ra một giấc ngủ trưa."

kim amie trở lại vui vẻ khi có sự xuất hiện của kim nam joon, trái tim hoàn toàn cảm nhận được rung động, thế nhưng, em vẫn còn rất màng đến những chuyện xưa cũ, một vết xướt quá lớn..

"ngày mai đi ăn với gia đình anh nhé?"

kim amie nghe xong liền phát ho lên.

"này.. em làm sao thế hả?"

"anh.. anh nói gì cơ..? ăn với gia đình anh?"

kim nam joon xua tay.

"không, tuy là bảo thế, nhưng chỉ có em trai anh và vợ nó, anh về hàn đã khá lâu nhưng hai vợ chồng nó nay mới đến chơi, anh muốn rủ em đi cùng, đông vui, anh em lâu ngày gặp cũng không biết nói gì."

"em họ ạ?"

"không, là em ruột, nhưng năm nó lên sáu thì anh đến mỹ rồi, nên cũng xa cách lắm."

"em.. em không chắc nữa.."

"ôi trời, xem cô bạn tốt của tôi đang từ chối tôi kìa, trong khi tôi tranh thủ sắp xếp bay từ mỹ về càng sớm càng tốt để cô bạn không cô đơn thì cô bạn lại nhẫn tâm từ chối lời mời của tôi cơ.."

kim nam joon tâm cơ ngó qua, em liền chịu thua, lườm anh một cái, rồi nói:

"được rồi, anh đấy, đã bao nhiêu tuổi rồi còn chơi cái trò thao túng tâm lý."

MisanthropeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ