39 - 41

143 20 1
                                    

"Lão Cù..."

"Hửm?"

"Theo anh đi, đến Tiêu Dao Ý."

39

Nghe vậy, Cù Huyền Tử hết sức nhanh nhẹn xoay người lại, gân giọng kêu to: "Mẹ, con ra ngoài đây, tối nay không về nha," sau đó cũng chẳng quan tâm bà Lê có nghe thấy hay không, y vừa đi vừa xắn tay áo lại cho gọn gàng, vòng sang bên kia mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ. Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ, đến mức Triệu Du còn không kịp có phản ứng gì, chỉ biết mở to mắt nhìn y ngồi xuống.

Cù Huyền Tử thản nhiên tự với tay thắt dây an toàn cho hắn, sau đó lại thắt dây cho mình.

Còn chưa nói gì, bà Lê đã thò đầu qua cửa sổ phòng bếp ở tầng một bắt chuyện với họ, "Bạch Qua, hai đứa lấy theo một ít trái cây đi?"

"Không lấy đâu, hôm khác quay lại ăn. Mẹ, trông chừng Tô Tô làm bài tập nha, đừng để con bé thức khuya chơi điện thoại đó." Cù Huyền Tử nhắn nhủ xong liền quay đầu lại hỏi ngược lại Triệu Du: "Đợi ai nữa, sao chưa đi?"

"Không phải, em cứ thế này..." Triệu Du cứ ấp a ấp úng ậm à ậm ừ, nói năng cũng không suông: "... đi thật à?"

"Em đã tới cái tuổi này rồi, mẹ cũng lười chả thèm quan tâm, bây giờ chỉ mong em không đi trước mẹ một bước là được."

Triệu Du vốn dĩ còn đang trong trạng thái mờ mịt như từ trên mây rớt xuống, nghe thấy vậy bỗng nhiên lại ăn nói lưu loát y như phản xạ có điều kiện, vừa vào số đạp ga, vừa nói lia nói lịa: "Xui xui xui, nói bậy gì đó, con nít nói năng không biết kiêng kỵ. Anh đã đứng trước tượng của Tổ sư gia tính cho em rồi, ít nhất cũng sống đến 120 tuổi, em không thể đập vỡ bảng hiệu của Triệu Du chân nhân này được đâu."

Cù Huyền Tử hứng thú quay sang nhìn Triệu Du thật kỹ, sau đó lại quay đầu nhìn con đường tối tăm phía trước đang được vô số ánh đèn soi sáng.

Ở trước mặt Triệu Du, y có thể thỏa thích nói năng, mặc sức làm bất cứ chuyện gì, hoàn toàn thoải mái không chút phòng bị. Cũng chỉ có Triệu Du, dù ở độ tuổi nào, khi nghe thấy lời gì không lọt tai, đều sẽ lải nhải cằn nhằn y một câu "con nít nói năng không biết kiêng kỵ". Cuộc sống rèn giũa tính cách con người, hoạn nạn thúc ép con người phải trưởng thành, kiến thức và kinh nghiệm sẽ vun đắp khí chất, tự tin và uy tín sẽ gầy dựng thể diện. Nhưng luôn có một người, mãi mãi sẵn lòng trân trọng và đối xử với mình như một đứa trẻ, hết lòng thương yêu, chiều chuộng vô ngần.

Có điều tối hôm nay, có một số chuyện không phù hợp với trẻ em, y nhất định phải làm được.

40

Lê Tô Tô đã gọi video call cho Thương Cửu Mân làm bài tập hết hai tiếng đồng hồ, tức tối nói: "Buồn ngủ rồi tính không nổi nữa dẹp hết đi!" Sau đó lại liên tục nhìn ngó dáo dác liếc dọc liếc ngang khắp màn hình điện thoại. Cửu Mân liền giơ vở bài tập của mình lên trước màn hình cho cô bé chép, tiện miệng hỏi: "Sư phụ tớ chưa về nữa à?"

Hai mắt Tô Tô còn ngấn đầy nước mắt buồn ngủ, khó hiểu nói: "Đâu có, bác Triệu Du ăn cơm xong đã đi về rồi, chưa tới nhà nữa hả?" Cô bé đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vỗ trán một cái, lập tức hưng phấn hẳn, "Hình như cha tớ đi chung với bác ấy đó!"

[Triệu Cù][Hiện đại] Giữa miền mây trắng - Miên Hoa Mộ SởNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ