Ngày hôm sau, Trần Kha đã khôi phục và đi làm lại bình thường.
Hà Khiết Lam sau khi thức dậy, thì đi qua phòng của Thiên Vũ, thấy bảo mẫu ở bên cạnh giường đang cho thằng nhóc bú sữa.
"Đưa đây cho tôi."
Khiết Lam cười và nói, từ trên tay cô bảo mẫu nhận lấy bình sữa rồi nói thêm:
"Cô đi ăn sáng đi, không thì nguội hết."
"Cám ơn phu nhân, cô tốt quá, vừa xinh đẹp lại còn thân thiện nữa."
Lời khen ngợi của cô bảo mẫu, là xuất phát từ nội tâm, cô ấy cảm thấy Hà Khiết Lam là một quý bà hoàn hảo nhất mà cô đã từng gặp từ khi làm bảo mẫu đến giờ, không chỉ tính tình tốt, mà còn rất khiêm nhường.
Gương mặt Hà Khiết Lam tươi cười, đợi cô bảo mẫu ra khỏi phòng em bé, Hà Khiết Lam liền thay đổi một khuôn mặt dữ tợn, sau đó lấy một viên thuốc ngủ từ trong túi ra, nghiền nát, đổ vào trong bình sữa, và cho Thiên Vũ uống.
Tiểu Vũ không biết gì cả, ừng ực uống hết chai sữa.
Tác dụng của thuốc ngủ đã nhanh chóng đưa cậu bé vào giấc ngủ sâu.
Hà Khiết Lam nhểnh miệng cười một cách nham hiểm, đưa tay ra, tóm lấy mấy cọng tóc của Tiểu Vũ, dùng sức kéo giật mạnh, đồng thời chửi mắng.
"Đứa nghiệt chủng như mày, xem tao làm sao hành hạ mày! Mày cũng nên giống người mẹ đáng ghét của mày vậy, nhanh chóng đi gặp Diêm Vương mới đúng!"
Tiểu Vũ vô tri vô giác, tuy rằng cảm nhận được da đầu rất đau, nhưng lại không thể dậy nổi, cậu đau đến nỗi ư ư a a mà rên rỉ, nhưng lại bị Hà Khiết Lam bịch miệng lại.
"Nghiệt chủng, tao cho mày đau, tao cho mày đau nè!"
Hà Khiết Lam lại giật kéo những sợi tóc của Tiểu Vũ một hồi lâu, cho đến khi da đầu đỏ ửng lên, mới chịu ngừng tay lại.
"Hừ, hôm nay tạm thời tha cho mày, ngày mai xem tao trừng trị mày tiếp!"
Hà Khiết Lam tức giận nói, sau đó ra khỏi phòng em bé.
Về đến phòng ngủ, Hà Khiết Lam chỉ làm ổ trên giường bấm điện thoại, cuộc sống của quý bà là thoải mái như vậy, không cần làm gì cả, rảnh rỗi thì chơi, chơi mệt rồi thì đi ngủ, còn không tốt nữa thì đi shopping mua mua mua, cuộc sống như thế này, đúng là muốn thoải mái bao nhiêu thì có thoải mái bấy nhiêu.
"Ring ring ring...". Điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình hiện lên hai chữ "Tịnh Kỳ"
Ánh mắt Hà Khiết Lam liền trợn lên, và nhanh chóng bắt máy, sau đó dữ dằn nói:
"Không phải đã nói là một tháng sao, bây giờ mới nửa tháng, sao giờ anh lại gọi điện cho tôi vậy."
Không sai, Tịnh Kỳ chính là tên du côn mà Hà Khiết Lam đã cố tình đặt một cái tên con gái lưu vào trong danh bạ điện thoại, để đề phòng bị phát hiện.
Tên đàn ông giọng ồm ồm nói:
"Trần phu nhân, tôi cũng rất muốn qua nửa tháng nữa mới kiếm cô, nhưng bây giờ tôi kẹt quá, mấy hôm trước đánh bài thua hết tiền rồi, bây giờ ngay cả cơm cũng không có tiền mua, nên không thể không kiếm cô được."
Lời nói của tên du côn, khiến Hà Khiết Lam tức điên lên, khi xưa sao cô ta lại xui xẻo đến như vậy, gặp phải một tên du côn vừa tham lam vừa trơ tráo như vậy, không ngờ sau khi sự việc đã thành công lại không ngừng đến uy hiếp để đòi tiền, còn bài bạc, đây chẳng phải là cái hang không đáy sao?
Hà Khiết Lam vô cùng tức giận, nói:
"Bây giờ tôi chưa có tiền, tôi vừa mới đem mấy bộ trang sức quý giá giao cho người khác thay tôi đổi thành tiền rồi, nhưng tiền vẫn chưa về đến tay tôi!"
"Vậy tôi cho cô thêm thời gian ba ngày, ba ngày sau, nếu tôi vẫn chưa nhận được 100 triệu, tôi sẽ kiếm chồng cô đòi tiền."
Tên du côn vừa nói xong, liền cúp máy ngay.
Hà Khiết Lam tức đến nỗi mũi cũng bị lệch theo, nhưng cô ta cũng không còn cách gì khác, chỉ còn có thể gọi điện thoại cho bạn của mình để hỏi.
"Alo, Ninh Hinh, chị là Khiết Lam nè, hôm trước chị có nhờ em sang tay mấy bộ trang sức quý báu, em bán như thế nào rồi? Được một nửa rồi hả, vậy em ráng kiếm thêm mấy quý bà hay người nào cũng được, nhất định phải bán hết trong ba ngày nha, ừ, chị đang cần gấp, phiền em nha, xong việc này chị sẽ tặng em túi xách Prada để cám ơn em"
...
Buổi chiều hoàng hôn, Trần Kha nhận được lời mời tham gia một bữa tiệc thương vụ, những người có mặt đều là những nam nữ ưu tú, áo vét giày da, lễ phục phấp phới, dưới ánh đèn rực rỡ đó, đều là những bức tranh bổ mắt về các nam thanh nữ nú đó.
"Trần tổng"
Một người đẹp với mái tóc gợn sóng tiến lại gần và nói:
"Tập đoàn Vinegar của cha em đã hợp tác nhiều năm với quý công ty, em vừa mới tốt nghiệp trở về nước, sau này về vấn đề nghiệp vụ, rất mong được sự chỉ giáo của Trần tổng."
Trong khi nói, cô ta còn nở nụ cười, cộng thêm bộ lễ phục hở ngực càng làm tôn lên sự quyến rủ của cơ thể đó, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng, ánh mắt Trần Kha, lại nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ cô ấy.
Sợi dây chuyền này, sao mà trông quen vậy?
Sau một hồi, chị mới nhớ ra, lúc trước đi Thụy Sĩ tuần trăng mật, Hà Khiết Lam cũng có mua một sợi dây chuyền giống như vậy, lúc đó chị còn kiên nhẫn, cùng nhau lựa, chị nhớ rằng, nhân viên bán hàng đó lúc giới thiệu sản phẩm có nói qua, kiểu dáng của sợi dây chuyền này rất đặc biệt, cả thế giới chỉ có một sợi thôi.
Nhưng tại sao, trên cổ của cô gái này, lại có một sợi giống y hệt như vậy?
Chẳng lẽ, là hàng nhái?
Nhưng đường đường là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Vinegar, mà lại đi đeo sợi dây chuyền hàng nhái sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đản Xác] Thì Ra Yêu Chị Lại Đau Đến Như Vậy <Cover>
Short StoryTác giả: Vô Danh Thể loại: Futa, Ngược, 18+