Chương 4

253 30 6
                                    

Cảm ơn người ta xong, lại lủi thủi đi về lớp. Mỗi lần mà Nghiêm Hạo Tường gặp Lưu Diệu Văn thì cái tật nói lắp lại xuất hiện. Không gặp thì thôi, mà gặp rồi là hai tai lại vô thức đỏ lên. Cũng may là Lưu Diệu Văn không để ý. Nghiêm Hạo Tường có thể nói trôi chảy một câu bất kì bằng Tiếng Anh nhưng mà khi đứng trước mặt Lưu Diệu Văn thì tiếng mẹ đẻ còn có thể nói lắp.

Vừa mới kết thúc kì thi cuối học kì I. Nghiêm Hạo Tường hôm nay đặc biệt vui vẻ. Dù sao cũng không cần phải đối mặt với mấy tờ đề Vật lí với cả Toán học nữa. Thật thoải mái. Nghiêm Hạo Tường ăn cơm trưa xong cũng lười biếng mà nằm dài trên bàn. Mắt nhìn ra cửa sổ, đảo mắt một lúc lại chợt nhìn thấy Lưu Diệu Văn.

Cmn! Cmn! Cmn!

Lưu Diệu Văn đang nhìn anh đấy à? Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu lên nhìn xung quanh lớp một lần nữa. Xác nhận chẳng có ai khác ngoài anh cả. Lưu Diệu Văn thật sự đang nhìn anh đấy. Gương mặt anh thoáng chốc đỏ lên vội gục mặt xuống bàn. Ngại mất thôi.

Lưu Diệu Văn bên ngoài nhìn đối phương như vậy, thật sự quá dễ thương rồi.

“Văn ca!”

Trái bóng từ phía sau bay đến, va thẳng vào đầu Lưu Diệu Văn. Trong miệng cậu thầm mắng một câu rồi nhặt quả bóng lên ném vào sân tiếp tục luyện tập.

Lúc nãy Lưu Diệu Văn cùng đám bạn trong đội bóng rổ tập luyện. Cũng không ngờ đến việc sân bóng lại gần với lớp Nghiêm Hạo Tường. Xong rồi họ Lưu ngây người nhìn cục bông trắng trắng mềm mềm kia lười nhác nằm dài trong lớp. Đến khi quả bóng bị đồng đội chuyền đến lại không phản ứng kịp mà trúng vào đầu.

“Văn ca cậu nói thật đấy à?”

Lưu Diệu Văn nhường mày nhìn đối phương.

“Sao lại không được?”

“Cậu nói gì đều được, mấy nữ sinh mà biết rồi kiểu gì cũng buồn lắm cho xem”

Lưu Diệu Văn vừa nãy đã đưa ra quyết định. Đó là theo đuổi Nghiêm Hạo Tường. Đôi lúc bản thân cậu cũng có chút nghi ngờ. Liệu Nghiêm Hạo Tường có thích cậu không. Nhỡ không thích thì sao? Theo như hắn học được từ anh trai họ Tống ở khối trên thì cứ mặt dày bám lấy người ta một chút là được. Dù sao vẫn là đẹp trai không bằng chay mặt.

Thằng bạn cùng bàn của Lưu Diệu Văn nhìn cậu có chút ngờ nghệch.

Ai từng bảo sẽ độc thân cùng tao?

“Trông mặt mày ngu quá, thầy chủ nhiệm nói đúng thật”

“Ổng nói cái gì?”

“Mấy đứa có tình yêu mặt lúc nào trông cũng ngu”

Lưu Diệu Văn nỡ nụ cười nhìn cậu ta. Ngay sau đấy đầu của cậu ta xuất hiện một cục u ở trên. Lý Trí Ái quay sang hướng khác không thèm nói chuyện với cậu nữa.

Những con người hay tác động vật lý như thế, Lý Trí Ái không muốn quen!

...

Nghiêm Hạo Tường ngồi trong thư viện, loáng thoáng lại thấy có nữ sinh nhìn mình. Anh biết anh đẹp trai rồi, đừng nhìn như thế, da mặt Nghiêm Hạo Tưởng mỏng không mấy chốc sẽ đỏ lên cho xem. Đóng quyển sách trên tay lại, Nghiêm Hạo Tường gom đồ trở về lớp. Thật sự không tập trung nổi khi có nhiều ánh mắt nhìn mình như thế.

[Văn Nghiêm Văn] Trở Về Mùa Hạ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ