three

332 20 0
                                    

Vài ngày sau đó, giữa Hyunsuk và Jihoon rất yên ắng, bề ngoài yên ắng là thế nhưng bên trong chắc gì đã vậy. Mấy đứa nhỏ thấy hai anh lớn vậy tưởng chừng như hai ổng đang dỗi nhau, nhưng càng ngày càng lạ. Nhóc út cũng phải đi nài nỉ hỏi Junkyu hyung, hỏi không được còn xém bị Doyoung hyung mắng nên ấm ức bỏ về phòng. Hyunsuk thấy bọn nhỏ cứ thập thò thì thở dài kéo chúng nó ra ngồi hết trong phòng rồi nói.

"Anh với Jihoon đã chia tay rồi...và đừng hỏi gì hết vì hai anh chia tay trong hòa bình chứ không có gì buồn bã đâu nên mấy đứa lo mà ngủ nghỉ chuẩn bị fanmeting đi đừng để tâm bọn anh làm gì nữa nhé !"-Hyunsuk chưa bao giờ nói một tràng ra vậy với mấy đứa em, trừ khi đang rất mệt nên mới vậy. Jihoon gầm mặt cố nén đau buồn lại mà nở nụ cười nhẹ đáp trả tụi nhỏ.

"Hyung ổn chứ ?"-Jeongwoo hỏi, Jihoon nói ổn rồi giả bộ kẹp cổ chơi giỡn với mấy đứa rồi bỏ về phòng riêng, nhìn ra cửa sổ trong mệt nhòai.

Hyunsuk đứng giữa phòng ngủ mình mà thẫn thờ, cảm giác trống vắng đến đau lòng. Đeo khẩu trang đội nón khoác áo vào, anh đi ra khỏi kí túc xá mà mua cho mình một lóc cafe đen để dành uống từ từ. Tay mở cửa bước vào, thấy Jihoon ngồi ở ghế sô pha làm anh nhớ lại lúc trước. Khi anh mua lóc cafe đen giống bây giờ mở cửa vào Jihoon sẽ ra đón rồi lo lắng mắng anh.

"Anh không nghe lời em mà uống nữa...nó không tốt đâu !"-Jihoon ôm anh chặt vào lòng mà nói.

Hyunsuk cười nhẹ rồi cũng ôm lại Jihoon, cả hai lúc đó thật hạnh phúc.

Cái đầu nhức nhối làm anh bừng tỉnh lại khẽ đập lên thái dương rồi cất đồ nhanh chóng đi vào lại phòng, mẹ kiếp Choi Hyunsuk muốn trốn qua ngủ cùng Junkyu quá nhưng anh đã qua kí túc xá của Junkyu mà ăn ngủ nghỉ đó một tuần rồi, giờ phải về lại cái kí túc xá có Jihoon, nhưng may rằng vẫn còn nhóc Haruto và Jaehyuk nên Hyunsuk cũng đỡ cô đơn phần nào.

Mở nắp lon cafe, Hyunsuk lại cắm mặt vào chỉnh nhạc, uống vài ngụm bụng lại đau lên từng cơn. Hyunsuk nhăn mặt đau đớn cố gắn gồng mình chịu đựng, anh đã bị tình trạng này trong gần nửa tháng rồi. Lúc trước khi lên cơn đau bao tử sẽ được Jihoon chăm sóc nên khỏe nhưng sau cái ngày định mệnh ấy Hyunsuk cảm giác mất mát nhiều thứ mà thôi, chịu đựng vậy.

Hyunsuk khó chịu ra khỏi phòng mà làm một ly nước ấm mà uống, nhưng sao nó vẫn đau thế này Hyunsuk liếc Jihoon rồi vứt đại cái ly đi đâu đấy rồi lại vào phòng chùm chăn kín mít mà khóc nấc lên.

Jihoon từ lúc Hyunsuk cầm lóc cafe đen về là đã thấy khó chịu rồi, anh không quan tâm cho bản thân à Choi Hyunsuk. Não cậu tràn ra những câu từ trách anh, nhưng còn là gì của nhau mà cậu lại trách anh ?

Jihoon thấy Hyunsuk mặt trắng bệch lấy nước ấm uống mà lo lắng tới gân tay nổi lên hết. Muốn tiến tới ôm anh vào lòng mà chăm sóc đỡ đần, nhưng lại không dám. Treasure trong mấy ngày ấy yên lặng đến khó tả, mỗi thành viên mang trong mình nổi thấp thỏm và lo lắng cho hai anh trưởng, một ngày nọ khi cả nhóm xuất hiện tại sân bay để chuẩn bị qua Fukuoka làm fanmeting, Hyunsuk với vẻ mặt hơi căng mái tóc hơi sơ vì tẩy vàng, vừa mệt chuyện tình cảm vừa mệt chuyện đi show mà còn bị chen lấn tại sân bay khiến đầu Hyunsuk như phát nổ.

| Hoonsuk | Có anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ