jaehyuk trở về studio của sahi cũng đã quá 8h hơn, trời bên ngoài đã lạnh rồi còn bắt đầu đổ mưa. jaehyuk mở cửa bước vào phòng nhưng bên trong không hề có một tia sáng nào. jaehyuk chỉ cảm thấy kì lạ vì bình thường giờ này đúng ra sahi phải bắt đầu làm việc rồi chứ. jaehyuk bật đèn phòng, đặt hộp bánh mua về cho sahi xuống bàn rồi gọi cho sahi nhưng đáp lại jaehyuk chỉ có những tiếng thuê bao từ tổng đài.
có lẽ hôm nay là ngày mà sahi vận động nhiều nhất trong một năm trở lại đây rồi. rời khỏi sông hàn, sahi lang thang vô định trên đường phố đông đúc, cậu không có ý định dừng lại cho đến khi mây đen bắt đầu kéo tới sahi mới vào tạm một quán cafe gần đó để trú mưa.
tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng phát ra từ đĩa than cùng ánh đèn vàng ấm áp làm mọi thứ nơi này trở nên dễ chịu hơn hẳn, trái ngược với những cơn giông ngoài kia. sahi sợ rằng mình sẽ cư xử kì lạ và gượng gạo nếu về nhà gặp jaehyuk hôm nay nên cậu quyết định sẽ về sau khi jaehyuk rời khỏi. hình ảnh jaehyuk và eunha vẫn không ngừng lặp lại trong đầu cậu, sahi gục đầu vào cửa kính nhìn ra màn mưa trắng xoá ngoài kia.
cậu ngồi đến tận lúc quán đóng cửa mới ra về, điện thoại cậu đã cạn sạch pin từ lúc chiều, mưa ở ngoài thì còn chưa tạnh hẳn. không còn cách nào khác, buộc sahi phải đạp xe về nhà giữa cơn mưa ẩm ương bất chợt này.
jaehyuk ngồi chờ sahi được hơn 1 tiếng thì đã bắt đầu sốt ruột. jaehyuk gọi thử cho anh jihoon để tìm sahi vì ngoài jihoon thì cậu cũng chẳng biết người quen nào khác của sahi. lúc này jaehyuk mới nhận ra rằng vòng tròn xã giao của sahi bé đến mức độ nào.
"hyung ơi em không thấy sahi. cậu ấy có ở chỗ anh không?"
"anh đang ở quán nè, không thấy sahi. nó không có nhà hả?" – giọng jaehyuk hơi gấp gáp làm jihoon cũng sốt ruột theo.
"em gọi cậu ấy không được. anh có quen biết bạn bè gì của cậu ấy không?"
"để anh gọi hỏi bạn anh cho. em đợi xíu nha, anh sẽ gọi lại liền"
jihoon chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng trả lời. jihoon chỉ quen mỗi hyunsuk là bạn bè của asahi nhưng jihoon lại chần chừ việc liên lạc với hyunsuk, dù sao cả 2 cũng chia tay một thời gian rồi. jihoon vẫn đang trong những ngày tháng chữa thương lòng nên việc gọi lại cho người yêu cũ cũng chẳng phải dễ dàng gì.
"c-chào anh. em biết gọi như này là đường đột lắm nhưng mà cho em hỏi sahi có ở chỗ anh không?"
đó là câu nói đầu tiên mà hyunsuk nghe được từ jihoon sau 6 tháng trời xa cách. hyunsuk nghe được thanh âm jihoon hơi run rẩy khi gọi tới.
"hồi chiều nó có qua chỗ anh nhưng mà 6h là nó đã đi về rồi. sao vậy, em không liên lạc được với nó hả?"
"à, em không liên lạc được nên bất đắc dĩ phải gọi cho anh để hỏi xem nó có qua chỗ anh không"
"anh thấy nó đạp xe tới nên nó chắc chỉ đạp xe đi vòng vòng thôi. em chờ thêm tí nữa xem sao, có gì thì gọi lại cho anh"
"được rồi, làm phiền anh rồi. em cảm ơn"
jihoon cúp máy để lại hyunsuk với một mớ câu hỏi trong đầu. từ trước khi quen biết jihoon cho đến khi làm người yêu jihoon thì chưa một lần hyunsuk thấy jihoon khách sáo, xa cách đến như vậy. điều này làm anh bất giác nhíu mày.
