(𝟖)

56 6 0
                                    

Yên tĩnh.

Cả căn phòng chỉ còn lại âm thanh của mưa. Doãn Chính nghe tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, cho dù đã kéo rèm cửa sổ lại thì vẫn có thể trông thấy bóng dáng màn mưa dày đặc như thác nước mạnh mẽ đổ xuống mặt đất.

Ngoài rèm cửa đột nhiên có tia chớp lóe lên, Doãn Chính biết sắp có sấm sét.

Đùng!!!

Doãn Chính giật mình theo phản xạ, nhưng ngay giây sau đã được kéo vào một cái ôm đầy ấm áp. Một tay người kia đặt lên eo cậu, tay còn lại nhẹ nhàng xoa gáy cậu.

"Ngoan, không sao đâu, đừng sợ."

Doãn Chính tựa lên vai Huỳnh Hiểu Minh rồi khẽ gật đầu.

Cậu không phải là người quá sợ sấm. Mùa hè vốn là mùa mưa bão, buổi tối ở nhà một mình sẽ không tránh khỏi vài lần giật mình vì sấm sét bất ngờ. Thỉnh thoảng Doãn Chính sẽ cố bịt tai hoặc trốn trong chăn, nhưng phần nhiều vẫn sẽ là giật mình vài giây rồi lấy lại bình tĩnh, sau đó tiếp tục với công việc dang dở trong lo âu thấp thỏm.

"Bình thường em sẽ bật nhạc lên nghe."

Giọng nói nhẹ nhàng của Doãn Chính vang lên, hòa lẫn với hơi thở ấm áp phả vào tai Huỳnh Hiểu Minh.

"Bật nhạc to rồi sẽ không còn nghe thấy tiếng sấm nữa... sẽ dễ dàng xem nhẹ nó hơn."

Huỳnh Hiểu Minh vừa ôm Doãn Chính vừa dịu dàng vỗ về cậu. Cảm giác căng thẳng do vừa thay đổi mối quan hệ vẫn chưa biến mất nên anh cũng kiềm chế bản thân chỉ chạm vào lưng cậu. Lặng yên nghe đối phương nói, Huỳnh Hiểu Minh nhẹ nhàng dùng động tác tay thay cho lời đáp.

"Nhưng cũng sẽ có lúc em rất trẻ con, không nhịn được suy nghĩ giống như hồi còn nhỏ. Nếu như có yêu quái tới gõ cửa thì phải làm gì, nếu trần nhà sập xuống thì sao, nếu mưa to quá biến thành lũ lụt thì phải làm thế nào."

"Anh à, những âm thanh đó quá to."

"Tiếng sấm này gian xảo lắm, luôn vang lên vào những lúc em chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, khiến em sợ đến mức đánh rơi những thứ đang cầm trong tay."

"Thật ra em cũng không nhát gan như vậy, em biết đánh nhau mà. Nhưng dù có giỏi đến mấy thì cũng đâu có đấu lại Thiên Lôi được, nên em chỉ có thể trốn trong chăn thôi."

"Anh à, em đã quen với cô đơn rồi. Em chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể có được một tình yêu tốt đẹp cả, mà em cũng chẳng dám nghĩ tới... Em cảm thấy mình không xứng với những thứ đó... Hơn nữa cũng không biết tại sao, chỉ cần có anh ở bên cạnh, em sẽ đột nhiên sợ hãi tất cả mọi thứ..."

Huỳnh Hiểu Minh dùng một nụ hôn ngắt lời Doãn Chính.

Cảm giác ấm áp mềm mại lướt qua môi Doãn Chính. Huỳnh Hiểu Minh vội vàng muốn an ủi cậu nhưng lại không dám quá mạnh bạo. Anh biết Doãn Chính không có kinh nghiệm gì, cảm xúc hiện tại cũng không ổn định lắm nên chỉ chậm rãi mà tiến tới, cho cậu thời gian làm quen rồi dần đón nhận, không để cậu có cơ hội chủ động trốn tránh.

Doãn Chính ngơ ngác. Trước giờ cậu chưa từng được ai hôn nghiêm túc thế này, đặc biệthơn khi đối phương là một người đàn ông, là người mình yêu, cũng là người yêu mình.

[𝐌𝐙𝐘𝐒] 𝐕𝐮̛̀𝐚 𝐇𝐚𝐲 𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐋𝐨̀𝐧𝐠Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ