Phần 1:Nổi sóng( Part 1)

308 3 0
                                    

Chỉ có thể là yêu phần 1: Nổi sóng

Tác giả: Hân Như


"Trong cuộc đời một con người, có những người chỉ yêu một người, cũng có những người yêu rất nhiều người. Có những người chỉ trải qua một cuộc tình, nhưng cũng có người trải qua rất nhiều cuộc tình. Có những cuộc tình đến rồi quên ngay, nhưng cũng có những cuộc tình còn làm ta day dứt mãi."


Thảo Nhi vừa rẽ vào ngõ chợ thì có bốn chiếc xe máy chạy đến, rú ga ầm ĩ. Đám người vụt qua, ánh sáng đèn điện từ quán ăn đầu ngõ hắt vào làm sáng lên những thanh kiếm dài, những con dao và mã tấu mà những tên du côn đang cầm trên tay. Chúng gọi nhau í ới, chia nhau tìm ai đó trong cái ngõ vắng này làm mấy bác bán hàng khuya ven đường vội dạt vào hai bên. Chắc lại có vụ đâm chém, săn đuổi ai đó đây?

Cô thở dài nghĩ vậy và rẽ vào cầu thang, đi lên tầng bốn. Cái cầu thang tối này nằm ngay đầu ngõ nhưng không phải ai cũng nhìn ra nó khi đến đây lần đầu. Cô uể oải cố bước những bước cuối cùng lên phòng trọ, lâu rồi cô mới có cảm giác mệt như vậy. Cả buổi tối chạy bàn nên giờ đây, hai chân cô mỏi nhừ. Cuối tuần này cả gia đình bác chủ nhà và ba người bạn cùng phòng của cô đều về quê hết, chỉ còn mình cô ở lại.

Đang lần tìm ổ khóa sau cánh cổng sắt nặng trịch, thình lình một tiếng "hự" vang lên,dù rất nhỏ nhưng với Thảo Nhi cũng không khác gì một tiếng sét khiến cô phải thót tim. Cô ngẩng đẩu nhìn vào bóng tối im lìm, nơi vừa phát ra tiếng kêu đó. Không gian lại yên ắng như không hề có gì xảy ra. Cho rằng mình quá mệt nên bị ảo giác, cô quay vào tiếp tục lần tìm ổ khóa, thì lần thứ hai, tiếng kêu ấy lại vang lên, lần này rõ ràng là một tiếng rên nghe có vẻ vô cùng đau đớn. Toàn thân cô đột nhiên run bắn, cái khóa chết tiệt sao hôm nay khó mở đến thế? Một mình giữa bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc điện thoại đang cầm trên tay, cô nghe lạnh hết cả người.

Tiếng rên mỗi lúc một to hơn, nhưng chỉ được một chốc lại tắt lịm. Lấy hết dũng cảm, Thảo Nhi bước lên tiếp, điện thoại hướng về phía trước để lấy ánh sáng. Chưa đến tầng năm, cô thốt lên kinh hãi bởi phát hiện ra một thân hình nằm lù lù ngay giữa chỗ chiếu nghỉ. Chân cô bị chôn cứng tại chỗ trước cảnh tượng này. Anh ta nằm im, chắc là kẻ mà bọn du côn đang tìm ở dưới kia. Cô tiến lại gần, tay run run, cô lay vai anh ta khẽ gọi. Đáp lại cô là tiếng rên đau đớn, cô vội rụt tay lại như chạm phải điện. Dưới ánh đèn mờ, cô thấy áo anh ta bê bết máu. Đầu óc cô bị bấn loạn lên và lúc này cô chẳng còn nhớ được số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu nữa. 114 hay 115?

- Gì thế mày?- Hạnh trả lời cô bằng giọng ngái ngủ.

- Số điện thoại của cấp cứu là 114 hay 115 hả mày?- Cô cuống quýt hỏi.

Nhưng chưa kịp nghe Hạnh trả lời thì một bàn tay thò tới, giật phắt lấy chiếc điện thoại từ tay cô. Anh chàng kia đã có vẻ hơi tỉnh. Cô trừng mắt:

- Muốn nằm chết ở đây à?

- Im đi... Tôi không chết đâu mà cô phải lo. Đi đi và để tôi yên.

Chỉ có thể là yêu - Hân NhưWhere stories live. Discover now