Em đã rất lo lắng

65 7 0
                                    

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đêm đen lại lần nữa kéo đi, bầu trời hừng sáng trở lại. Thời điểm phẫu thuật thành công, Kazuha đi thay quần áo, cánh tay sưng đau đến mức gần như không nâng lên nổi, hai chân cũng nặng như đổ chì.

Giây phút bước ra cửa như được giải phong ấn, tất cả những ký ức về Heiji lại ùa về, cô tức tốc chạy đi tìm anh. Song, tin dữ luôn khiến người ta bất ngờ không kịp phòng bị. Cô vừa chạy đến cửa căn lều phẫu thuật, rèm cũng mở ra, có người đắp tấm vải trắng được đẩy ra ngoài.

Toàn thân Kazuha run lẩy bẩy, nhào đến trước băng ca, vén tấm vải kia lên. Một giây, tiếng kêu thảm thiết sắp thốt ra khỏi cổ họng, cô chợt sững người. Người này không phải anh.

Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, thở hồng hộc.

- Không cứu sống được, vừa mới đưa vào đã không qua khỏi

- Trưởng khoa người bị thương ban nãy đâu rồi ạ. Người bị xuất huyết nội ấy

- Cậu lính cứu hoả đó phải không ? Cậu ta vừa được chuyển xuống nghỉ ngơi rồi.

Kazuha quay đầu chạy đi, lao vào khu bệnh của quân nhân, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Heiji.

Trong hoàn cảnh đơn sơ, anh và 5 người bị thương nặng khác nằm chen chúc trong một căn lều , trước giường treo vài giá truyền dịch, trên cổ tay và mu bàn tay đều là kim truyền.

Kazuha thở gấp vài hơi ở cửa mới nhẹ nhàng đi đến bên giường anh, ngồi xuống. Hai mắt anh nhắm nghiền, hốc mắt hõm sâu, đôi môi nhạt thếch, cằm mọc râu lún phún, cả khuôn mặt hết sức tiều tụy.

Cô ngồi bên giường, chậm rãi nắm một tay anh, bàn tay hao gầy hằn đầy vết thương ấy đã được rửa sạch. Cô khẽ siết tay lại, một ngón tay chậm rãi đặt lên cổ tay anh, ấn nhẹ.

Thình thịch, thình thịch... mạch của anh đang đập mạnh mẽ dưới đầu ngón tay cô. Như thế đến giờ khắc này, cô mới thật sự cảm nhận rõ ràng anh còn sống.

Cô cúi đầu, gục xuống lòng bàn tay anh, nước mắt câm lặng chảy xuống, thấm qua kẽ tay.

- Heiji... là do em không đủ chín chắn. Lúc đó đáng lẽ em nên ngăn cản anh lại. Không cho anh đi tiếp. Bắt anh về nghỉ ngơi. Thì giờ đâu ra như này. Em xin lỗi ! Em xin lỗi!

Khi Heiji tỉnh lại đã là buổi chiều, đặt bên cạnh tay trái đang truyền dịch của anh là một bình thủy tinh, nước trong bình ấm áp, kề vào mu bàn tay anh.

Bác sĩ đến kiểm tra cho anh, bảo y tá đổi thuốc, dặn dò anh hãy nghỉ ngơi cho tốt, không được lộn xộn. Nghĩ đến tình huống thực tại, đường núi quá mấp mô, bác sĩ không đề nghị chuyển anh mà nên ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, chẳng qua là điều kiện hơi sơ sài một chút.

- Ồ, ai để bình này ở đây thế?_Bác sĩ hỏi.

-Không biết ạ_Y tá đáp.

-Có lẽ là người nhà đặt đấy cho ấm tay.

Trong lúc họ nói chuyện, Heiji nhận thấy một bóng dáng quen thuộc đi đến ngưỡng cửa. Đợi nhóm bác sĩ y tá đi không lâu, bóng dáng kia lại quay trở về. Là Kazuha. Cô bước vào trên tay ôm 1 chiếc bình. Bình thản hỏi anh.

[Heikaz/Short fic] Nợ em cả một đời " Chuyển ver"Where stories live. Discover now