Quyển 1 : Cổ mộ tế phẩm

31.6K 509 279
                                    

Chương 1 : Đạo mộ thế gia

Muốn tìm Trần Ngọc của khoa khảo cổ, người biết nhất định sẽ nói, đến ký túc xá nhìn xem, phỏng chừng lại đang ngủ đây. Cái gì? Không có? Vậy khẳng định là đi chơi rồi. Đích xác là một sinh viên cực kỳ lười biếng như vậy đấy, nhưng cậu ta lại là học trò cưng của các thầy cô, hết cách, mặc dù hoàn toàn không biết cậu ta mở sách ra học khi nào nhưng tiểu tử kia thành tích không đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai.

Còn bộ dáng của Trần Ngọc?

Những người được hỏi đều cười hì hì, nói: "Cậu ta a, dễ tìm, ha ha." Vừa cười vừa rời đi.

Lưu lại người đặt câu hỏi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bảo dễ tìm là có ý gì?

Hôm nay, ở dưới ký túc xá của nghiên cứu sinh khoa khảo cổ, xuất hiện vài người đàn ông mặc âu phục đeo giày da, trẻ có già có, ở giữa là một ông già tóc hoa râm, chống thủ trượng, đang đĩnh đạc lên tiếng, người chung quanh một mực cung kính lắng nghe. Lúc nói chuyện, mấy người thỉnh thoảng liếc nhìn chung quanh, rõ ràng là đang đợi ai đó.

Lúc mặt trời treo trên đỉnh đầu, ở con đường ven hồ lảo đảo đi tới một người, chờ cho người nọ đến gần, những người bên này đột nhiên lặng thinh. Mặt hồ gió thổi hiu hiu, giữa hàng liễu rủ lả lướt, gương mặt người nọ khiến kẻ khác cảm thấy có chút không thật, phảng phất yêu mị không giống người.

Trên khuôn mặt thon thả mịn màng, hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt thu thủy mang theo vẻ phong lưu quyến rũ không thể tả, mũi cao môi mỏng, cằm hơi nhọn. Khuôn mặt xinh đẹp đến dọa người như vậy cư nhiên lại thuộc về một nam sinh! Cho dù lúc giơ tay nhấc chân không có nửa điểm nữ tính, bộ dáng kia cũng quá yêu nghiệt đi.

Hiện tại khi thấy một nam nhân so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn gấp mấy lần, trong lòng mọi người chỉ cảm thấy thập phần không được tự nhiên.

"Khụ khụ, đây là Trần Ngọc mà gia gia cùng mấy vị bá phụ muốn tìm." Một người trẻ tuổi trong đám lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng lúng túng.

Đang lững thững đi đến ký túc xá Trần Ngọc liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mấy vị đại thúc cùng đại gia cao cấp, nhăn nhăn đôi lông mày, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc. Ngay cả thanh niên biết tên mình kia, Trần Ngọc cũng hoàn toàn không có ấn tượng.

Ông già tóc hoa râm đứng ở giữa hai mắt lóe sáng đi về phía trước một bước, không ngần ngại cẩn thận quan sát đánh giá cậu vài lần , sau đó mới trầm giọng hỏi: " Ngươi là tiểu tử của Hàng Châu Trần gia?"

Trần Ngọc chớp mắt , chợt cười mỉm. Tất cả mọi người tóc gáy dựng đứng, cảm thấy hình tượng mỹ nhân ban đầu kia bị phá húy hoàn toàn, nụ cười như hồ ly, xảo trá mà hoa lệ. Đôi mắt đen nhánh trong giây lát đã quét qua một lượt mấy người bọn họ, không nhanh không chậm đáp: "Tôi đúng là người Hàng Châu, nghe khẩu âm của lão nhân gia đây, tựa hồ cũng là đồng hương a. Tôi cùng mấy vị không hề quen biết, có chuyện gì sao?"

Thấy Trần Ngọc cũng không phủ nhận, lão nhân cùng một người trung niên bên cạnh liếc nhìn nhau, gật đầu một cái, lão nhân nhìn về phía Trần Ngọc nói: "Trần gia tiểu tử, chúng ta đến nơi khác nói chuyện, nơi này không thích hợp."

Đạo mộ chi tế phẩmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ