Trần Song Ngư chính là kiểu con ông cháu cha, sinh ra phải chạy lùi mới tới vạch đích, đứa cháu cả gánh trên vai kì vọng của dòng họ. Giống chaebol điển hình trong mấy bộ phim Hàn ấy. Nên từ khi còn trong bụng mẹ, người nhà đã vạch sẵn một con đường thẳng tắp để khi Song Ngư sinh ra chỉ việc từng bước đi lên nấc thang của quyền lực và tiền bạc. Sẽ trở thành cái tay che trời cho những gia đình khác trong họ.
Nhưng đời ai biết chữ ngờ. Thằng cháu cả chính xác là cái vảy mọc ngược của cả gia đình. Sự uốn nắn của họ dường như phản tác dụng khi nó lại sinh ra một Song Ngư ương ngạnh. Từ khi học cấp 2, anh đã dắt về một đám đàn em làm mẹ tức điên người. Năm 15 tuổi, để không phải sang Mĩ học cấp 3, tự mình làm ầm ĩ một trận rồi chạy lên trường G nhập học nội trú.
Tóm lại, từ bé đến lớn chính là hành trình cậu cả nhà họ Trần trốn khỏi cái vương vị gia đình định cho.
Ý định ban đầu chỉ muốn tìm một trường nội trú chất lượng ổn áp một chút để trốn gia đình, sau đó ở dí trong trường 3 năm không về nhà. Anh sẽ đéo tin một ai, thành sói cô đơn, hay sói hoang hư hỏng cc gì cũng được. Miễn là được yên thân học hết cấp 3. Ai ngờ học hơi bon, đã lụm cái thủ khoa còn nhảy lên hẳn chức hội trưởng hội học sinh. Tiện tay tiện chân nuôi thêm một đàn báo con cho vui trường vui lớp.
Đám báo làm cuộc đời Song Ngư tích cực hẳn. Chẳng đứa nào biết gia thế của anh như nào, không quan tâm quá khứ ra sao. Một lũ vô tri như bản năng bao bọc, bảo vệ anh hết lần này đến lần khác. Nên con Cá hề coi mấy thằng bạn mới quen được 3 năm gần như là người nhà. Cậu ấm nhà họ Trần thích cùng làm loạn với chúng nó, thích cùng chúng nó dầm mưa. Cũng thích việc sẵn sàng bảo vệ lại chúng nó khi có chuyện.
Thực sự có ai đó muốn tổn hại đến người nhà bạn. Trượt tay vỗ yêu mấy cái tiễn người vào viện không phải việc gì quá đáng đúng không?
Đó là suy nghĩ của hội trưởng hội học sinh trước khi lao vào công nghệ var với hậu vệ trường V. Cùng lắm ăn kỉ luật chứ có mất mạng đâu mà sợ, Trần Song Ngư đã sống nổi loạn cả 17 năm, miễn là không phải nhận một vé về nhà vào ngày rằm thì cái quần què gì anh cũng dám làm.
Cũng còn may, sự dạy dỗ của gia đình vẫn ngấm được vào người anh một tí. Dù ở tình huống nào cũng phải giữ được lí trí, suy tính đến hậu quả. Nên giờ chỗ uống nước chè của Song Ngư mới là trên phòng ban giám hiệu chứ không phải đồn cảnh sát. Cậu hậu vệ trường V kia thực sự chỉ bị bầm tím cái mặt tiền, thương tích nhẹ chán so với những gì tên đó đã làm với Thiên Bình.
Hội trưởng chỉ phải ăn một bản kiểm điểm, nhàn nhã phủi quần đi về sau nửa tiếng. Suy cho cùng, thầy hiệu trưởng cũng là phụ huynh của thằng thái tử, nói không sót con là nói dối, vì vậy đối với việc Song Ngư đánh người cũng mắt nhắm mắt mở xử lí. Ra đến cửa đã thấy Bạch Dương đứng lấp ló hóng chuyện. Anh phì cười xách cổ con cừu béo leo rào vào viện thăm thương binh.
"Nhà sếp có chống lưng hả? Người bình thường quậy thế chắc giờ hạnh kiểm còn cái nịt."
"Nhà nội làm kinh doanh, nhà ngoại làm công an bình thường thôi."