II.

77 19 0
                                    

"Ồ? Vậy trong miệng anh có gì vậy, Ôn lão bản?"

Chu Tử Thư vẫy đuôi hất tay Ôn Khách Hành ra, trên mặt y đã hiện một lớp vảy rồng như áo giáp bạc, lúc nhìn hắn đồng tử lóe kim quang rực rỡ, có loại khí tràng cổ long không giận mà uy khiến Ôn Khách Hành không tự chủ lùi lại mấy bước.

Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, lại phát hiện đầu lưỡi của mình đã trở nên dài nhỏ phân nhánh, trên tay cũng nổi lên vảy rắn màu xanh đã lâu không xuất hiện làm hắn ngứa ngáy.

Đôi mắt Ôn Khách Hành đột nhiên biến đỏ, đồng tử cũng theo đó trở thành một đường thẳng đứng, hắn không ngờ Chu Tử Thư biến trở về rồng huyết mạch áp chế đến mức có thể làm cho yêu tinh xung quanh tu vi thấp hơn y cùng nhau hiện hình.

"Ôi đáng ghét, bị em nhìn ra rồi, người ta vốn định dùng đầu lưỡi nhân loại hôn A Nhứ. Nhỡ đâu răng của tôi cũng biến ra, một lát nữa cắn rách môi em thì sao?"

Ôn Khách Hành cười nói vui vẻ, thực ra trong lòng có chút kinh ngạc, hắn tu luyện mấy trăm năm qua chưa bao giờ đối mặt với rồng, đụng phải kiểu như Chu Tử Thư này là lần đầu tiên, không ngờ đối phương lại có thiên phú như vậy.

Chất độc trong rượu được đặc chế từ độc trong răng rắn của Ôn Khách Hành, cho nên không có tác dụng với hắn nhưng hắn không ngờ Chu Tử Thư lại kéo mình ngã cùng. Hiện hình cũng tốt, chẳng qua hơi sớm một chút, Ôn Khách Hành vừa nghĩ vừa thản nhiên vung vẩy lưỡi rắn với người kia.

Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Chu Tử Thư.

Cảnh sát Chu tay không phá khóa điện tử trên cửa câu lạc bộ đi vào, chuyện này đối với y chỉ là một bữa ăn sáng. Giây đầu tiên bước vào câu lạc bộ y đã biết mình bước vào động yêu tinh, con người có thể không cảm giác được dị thường ở đây nhưng đối với con lai hỗn huyết bán long như y mùi yêu quả thực không thể nồng hơn, còn đều là thuần chủng...

Và sự tồn tại có sức mạnh vượt trội nhất mà y có thể cảm nhận được chính là Ôn Khách Hành bị một đám tiểu yêu vây quanh. Y tạm thời không thể xác định chủng loại và tu vi của Ôn Khách Hành, muốn xem rốt cuộc trong hồ lô của đối phương bán thứ gì nên mới cùng hắn diễn kịch vờn nhau anh tới tôi đi, không ngờ đối phương lại là Thanh Xà, chẳng trách thích mặc một thân áo xanh, nhìn vảy rắn và đôi mắt đỏ kia Ôn Khách Hành tám chín phần mười là một con rắn độc.

Người xưa có câu, rắn tu ngàn năm thành giao, giao tu ngàn năm thành rồng, nhìn từ góc độ này, bọn họ ngược lại là nhất thể đồng nguyên (có tổ tiên chung)

Chu Tử Thư sinh ra đã là rồng, chưa bao giờ cảm thấy những tiểu yêu này sẽ tạo thành uy hiếp với mình, y không ngờ Thanh Xà này lại có bản lĩnh như vậy, có thể khiến y lộ đuôi trước.

Chu Tử Thư ra tay trước cùng Ôn Khách Hành qua lại mấy chiêu, hai người ngang tài ngang sức.

Y bắt lấy hai tay Ôn Khách Hành, dùng đuôi rồng vừa dài vừa khỏe của mình quấn chặt hai chân đối phương để hắn không có đường trốn thoát, Chu Tử Thư vừa định lấy còng tay trong túi áo khoác, tim chợt nảy lên một cái, trước mắt đột nhiên trắng xóa, mọi thứ y nhìn thấy nghe thấy đều như rơi vào đám mây.

[Edit] Tổng hợp fanfic huyền huyễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ