Chương 9

372 35 8
                                    

'Nắng mưa là chuyện của trời, thương em là việc của cả đời anh'

Bầu trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng chiếu ấm áp, muôn hoa thì lại nở rộ nhưng.....tâm trạng tôi hôm nay thì ngược lại hoàn toàn, cảm giác tồi tệ và đau đớn để diễn tả là không đủ. Tôi đến tháng rồi !

Tôi thuộc nhóm con gái cứ đến kì đèn đỏ mỗi tháng là sẽ đau bụng đến quằn quại. Trước thì do bố mẹ chăm sóc nên cơn đau của tôi giảm đi, các triệu chứng phụ cũng rất ít nhưng do tính chất công việc và thuận đường đi học hơn thì tôi đã dọn ra ở trọ trong 1 tòa chung cư lớn.

Do đó mà 2 tháng nay cứ mỗi lần đến tháng là tôi phải vật lộn với chính bản thân, xin nghỉ liên tiếp 3-4 ngày, ăn được bao nhiêu là trào ngược lại lên miệng bấy nhiêu. Nói chung là kì đèn đỏ chẳng khác gì nỗi ám ảnh cả đời của tôi

Trong 2 tháng đó vì mối quan hệ của tôi với Jiro vẫn còn đang ở mức tìm hiểu nên tôi không bao giờ dám nói với anh chuyện đến tháng. Nhưng giờ thì khác rồi,vừa đến ngày một phát là tôi phải gọi điện cầu cứu ảnh liền.

\A nhô, anh đây\

\Anh đang làm cái gì vậy, đang live thì cúp máy đi, nhắn tin với em sau cũng được\

\....\

\Anhô anh ơi, còn đó không ạ\

\......an....ă..\

\Hả, anh bị sao à :))))\

\Duma dí cái mic zô mỏ em coai,thôi đưa đây anh nói luôn cho\

Tôi nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, dù khá nhỏ nhưng vẫn còn rõ chán so với cái lúc Jiro nói

\Anh Bánh hả\

\Ờ, An hả em, Quý đang vừa live vừa ăn á, em đợi nó chút...mé, em hong nói được thì anh nói cho còn gì\

\Anh cần em nói chắc, cook lẹ cho thầy\

Tôi ở đầu dây bên kia nghe 2 người combat khẩu hình với nhau cũng chỉ có thể bất lực lặng im. Đột nhiên dưới bụng cảm giác lại có một cơn đau khủng khiếp ập đến, biết Jiro đang live nên tôi cúp luôn điện thoại để phòng tiếng kêu của tôi vang sang live của anh

Tôi ôm chiếc bụng đang quằn quại của mình mà lết về phòng, nhưng không tài nào chịu nổi cơn đau, đi chưa được nửa đường còn 4 bước nữa chạm tới cái cửa phòng mà ngay khúc đó lại khuỵu xuống

Cũng may sàn nhà chỗ tôi ngồi có tấm thảm chứ không đã đau còn cộng thêm cái lạnh của sàn nhà, chắc tôi chết đi còn sướng hơn. Cảm giác thật sự vừa đau vừa bất lực, nước mắt tôi cứ thế mà chảy ra, ngày càng nhiều hơn

Điện thoại tôi lúc đó reo lên, nhìn màn hình thì thấy Jiro đã gọi video. Thật sự không muốn cho anh thấy khuôn mặt ướt đẫm này của tôi nhưng chịu thôi, tôi không còn đủ sức để làm gì nữa, đành đồng ý cuộc gọi

\Alo, anh live xong rồi, nãy có gì sao gọi cho anh vậ...ủa sao khóc zậy, ai làm gì em\

\Quý ơi, em đau bụng quá...\

\Không khóc nữa, đợi anh chút tầm 20 phút nữa anh sang\

Không đợi tôi trả lời, anh ấy đã tắt cuộc gọi rồi. Tôi lại chỉ có thể vừa khóc vừa ôm bụng cố quên đi cơn đau.

[SGP Jiro] Nghìn năm một ánh dươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ