『CHAP 10 • ĐỪNG THA THỨ CHO ANH』

1K 102 5
                                    

Fourth đang trong tâm thế hoảng hốt loạng choạng chạy về nhà, ngực phập phồng theo hô hấp kịch liệt, rõ ràng chỉ là một hành lang dài mười mét, nhưng cậu lại như vừa chạy marathon về, sức cùng lực kiệt. Happy chắc là bị tiếng cậu đóng cửa đánh thức, phòng khách truyền đến vài tiếng meo meo bất mãn, sau đó thì yên tĩnh trở lại.

Nhưng giờ phút này Fourth đã không còn để ý dỗ dành nó nữa rồi. Cậu dựa lưng vào cửa, cơ thể hơi cuộn lại, mệt mỏi đến không nói nên lời. Rượu mà cậu uống trong bữa tiệc giờ đây như đang chạy loạn khắp tứ chi, rõ ràng cậu đã tỉnh rượu nhưng vẫn thấy cả người đau nhức. Nghỉ ngơi một hồi lâu, cậu mới nhấc chân đi vào trong, nhưng khi ánh mắt xẹt qua tủ giày thì dừng lại.

Trên tủ giày đặt cây bút Gemini đưa cho cậu mấy ngày trước, cậu cũng không muốn nhận, nhưng không muốn dây dưa mãi với Gemini, nên cứ để ở đây, coi như nó không tồn tại. Mấy ngày liền không có người để ý, món quà này đã ảm đạm đi mấy phần.

Cậu nhìn chằm chằm hộp quà này, chậm rãi đưa tay cầm lên, mở nắp ra. Cây bút màu be bên trong, dưới ánh đèn vẫn lấp loáng ánh sáng, giống như một khối bảo thạch lạnh như băng, cũng giống như một công chúa đang ngủ say.

Hàng lông mày Fourth nhẹ nhàng nhíu lại. Gemini đưa bút cho cậu là biết cậu thích, nhưng Gemini chưa bao giờ biết lý do tại sao cậu lại thích sưu tầm bút. Cho đến giờ cậu chưa từng nói cho Gemini biết điều này, giống như một bí mật không ai hay biết.

Cậu bắt đầu sưu tầm bút là bởi một buổi chiều lớp 12, Gemini từng nắm tay cậu viết. Cậu luôn cảm thấy chữ của anh rất đẹp, rất mạnh mẽ, lưu loát có lực, mà cậu thì viết như gà con, lần nào thi cũng bị trừ hai điểm trình bày.Gemini nghe thế thì cười, nhét cây bút vào tay cậu, cúi người nắm tay cậu: "Vậy anh sẽ dạy em."

Buổi chiều ánh mặt trời nóng bỏng, tờ nháp màu trắng bình thường đến mức có thể tìm được ở khắp mọi nơi, ngón tay Gemini thon gầy dẻo dai, lòng bàn tay vững vàng bao bọc mu bàn tay cậu, dạy cậu từng nét từng nét một. Tiếng hít thở của anh vang lên ngay bên tai Fourth, vừa trầm ổn vừa cuốn hút.

Mà khi đó cậu đã phát hiện mình thầm mến Gemini, tim đập nhanh đến nỗi ngay cả mình cũng sợ hãi, vành tai cứ nóng lên không ngừng, vừa sợ bị anh nhìn ra tâm tư ấy rồi lại sợ anh thật sự không nhìn ra. Cứ thế vài phút mơ hồ trôi qua, cậu mới nghe thấy Gemini nói: "Được rồi, tập theo đi."

Tay anh rời khỏi mu bàn tay Fourth, cậu hoảng hốt hồi phục tinh thần, nhìn lên tờ giấy trắng như tuyết kia. Chỉ thấy trên tờ giấy viết: "Không thể công khai nhưng không có nghĩa là không yêu."

Cậu và Gemini chưa bao giờ là hai đứa trẻ ngây thơ. Họ quen nhau khi mười tám tuổi, lúc mới gặp đã chỉ cách người trưởng thành một bước. Nhưng ngày ấy nhìn thấy dòng chữ này, cậu lại đột nhiên sáng dạ, đọc hiểu ý tứ đằng sau.

Cậu quay đầu nhìn vào mắt anh, nghi ngờ cái người luôn không hề sợ hãi này, thật ra cũng thích mình. Cậu đã không đoán lầm, buổi chiều ánh mặt trời rực rỡ đó, trái tim đập loạn nhịp không chỉ có mình cậu.

Từ năm lớp mười hai đó đến nay đã mười năm trôi qua rồi. Gemini lại một lần nữa nói yêu cậu. Mà cậu lại giống như mười năm trước, không có tiền đồ, tim vẫn loạn nhịp như đánh trống. Fourth đứng ở sảnh trước hồi lâu mới cầm cây bút trở về phòng ngủ.

GeminiFourth - Mượn HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ