28

552 50 10
                                    

Anh dẫn em đến một con phố gần nhà. Đúng như lời anh nói, đèn ở đây bật sáng như ban ngày luôn.

Jimin lần đầu hoạt động về đêm nên cứ hết ngó chỗ nọ lại ngó chỗ kia. Mắt đã nhỏ nay vì cười tươi mà càng híp lại, trông em cưng lắm.

"Thích không?"

"Cái này mới lạ vãi, lần đầu em được đi chơi kiểu như này ấy!"

"Đm bắn nhau không?"

"Gì vậy ba?"

"Ý là bắn súng có thưởng."

Yoongi được hôm thể hiện, làm màu làm mè bắn cho em được một cái móc khoá con gấu bông nhỏ nhỏ, xinh xinh. Ý là có 5 viên thì trượt 3 viên nhưng cũng có quà nên vẫn vớt vát được chút thể diện.

Jimin lần đầu chơi, cầm súng còn không nên thân nhưng được cái bắn bừa, bừa đâu trúng đó. Con to nhất thuộc về bé nó.

Min Yoongi bại dưới tay Park Jimin.

Cay cú, anh rủ em chơi trò may rủi.

Trời độ Park Jimin, bao nhiêu dây bé nó giật thì bấy nhiêu hình phạt đổ hết lên đầu Min Yoongi.

Min Yoongi bại lần thứ hai.

Quá mệt mỏi với bản thân, anh chọn đi dạo hóng mát chứ nãy giờ hơi nhức nhối cái đầu rồi.

"Vui lắm Yoongi ạ!"

"Em vui là được. Còn anh sắp chết đến nơi rồi."

"Cho anh nè."

Em giơ con mèo đen to đùng ra trước mặt anh, là phần thưởng ban nãy bé nó bắn được.

"Thật? Trông mặt anh giống người hay ôm gấu bông lắm à?"

"Không giống cũng phải giống!"

"Haha chịu em rồi, bé ạ."

Hai anh em cứ đi mãi rồi ngồi lại ở một ghế đá.

"Hôm nay em cười nhiều hơn bình thường đấy Jimin."

"Chắc tại có Yoonie."

Trời ơi, Yoonie là ý gì vậy? Đáng yêu quá mức cho phép rồi đó Park Jimin!!

"Trước đây em là con một à?"

"Hm? Ừm, em là con một. Chẳng có em để bầu bạn, cũng chẳng có anh chị để được dẫn đi chơi. Bạn bè cũng chẳng có ai, nhạt nhẽo vl."

"Chắc em đã cô đơn lắm nhỉ?"

"Em quen rồi, vả lại giờ em có anh rồi mà?"

Anh lại nhìn em. Hôm nay Park Jimin bị cái quái gì vậy? Cứ xoay anh mòng mòng, anh đỡ không kịp.

"Em có đang thích ai không?"

"Em nhớ đã từng trả lời câu hỏi này rồi. Đương nhiên là chưa, chưa ai vừa mắt em cả."

"Thử có thằng nào vừa mắt em đi, anh đào cả lò nhà nó lên!"

"Anh nói gì đấy?"

"Anh có nói gì đâu? Mấy giờ rồi, mình về thôi."

Hai anh em lại tay trong tay cùng nhau về nhà. Em không biết từ bao giờ, việc nắm tay anh là một việc rất đỗi bình thường, có khi nó còn ấm áp nữa.

Tất nhiên về được đến nhà là một chuyện, leo được lên phòng lại là một chuyện khác. Nhưng không sao, với thâm niên chín chục năm kinh nghiệm trong nghề trèo tường trốn mẹ đi chơi của Min Yoongi 17 tuổi, nhiêu đây không nhằm nhò gì.

Em ở ban công nhìn xuống nơi anh đang đứng, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi đi vào phòng. Anh nhìn em vào hẳn phòng rồi bản thân mới rón rén trèo lên. Vừa trèo lên được ban công, tính vào phòng cùng với con mèo bông thì mẫu hậu từ đâu lù lù trước mặt khiến Yoongi một phen kinh hồn bạt vía, hồn bay về không kịp.

"M-Mẹ?"

"Con đi đâu?"

"Dạ, con đi hóng gió..."

"Rồi cái thứ đen xì này là cái gì?"

"Dạ..."

"Nói!"

"Dạ con đi hóng gió với em Jimin, còn cái này là em ấy cho ạ."

"Jiminie cho hả? Uh thế thì được, đi ngủ đi, lần sau đừng đi khuya thế này nhé. Bé nó mặc có đủ ấm không đấy? Mai bé nó mà ốm thì mày chết với mẹ. Còn cái đống 'đồ nghề' này. TỊCH THU!"

-----------------

"Jimin ơi, móc khoá cute quá!"

"Anh Yoongi chơi bắn súng được thưởng. Anh ấy cho tớ đấy, đáng yêu nhỉ?"

"Đm dữ dằn chưa? Mà bình thường bắn giỏi lắm mà? Sao nay có con nhỏ xíu vậy?"

"Taehyung này, tôi cá là nó lại ra vẻ với Jimin xong có bao nhiêu trượt gần hết."

"Clm Jungkookie, cậu dơ cái nách lên xem đã hoại tử chưa? Sao nay biến chất dữ vậy?"

"Chúng mày có thôi đi không?"

Chuyện là Jungkook gác kiếm rồi. Vì một lí do củ chuối nào đó, Jungkook không làm sao đỏ nữa, cậu quyết định từ chức qua làm hội trưởng hội học sinh.

"Anh Namjoon em cũng muốn!"

"Mai anh bắn cho em cả thùng dùng cả năm không hết."

"Yêu anh lắm!"

"Yêu bé nhất!"

"Ừ"

"Ừ"

"Ừ"

"Ừ"

"Dừng lại đi các con của bố, bố mệt rồi."

Một ngày đi học lại diễn ra và giờ nghỉ trưa bất ổn lại đến.

"JINIE AHHHH!!!"

"Lại nữa đấy."

Từ ngày Kim Namjoon công khai yêu Kim Seokjin, chẳng một ai thấy cái hình tượng trước kia của hắn nữa. Nó đã sớm bị hắn quẳng đi rồi. Ngày trước Kim Namjoon nghiêm túc, lạnh lùng bao nhiêu giờ trông vừa phởn vừa khắm. Bao nữ sinh trước đây đau khổ vì hắn giờ quay sang đau khổ thay Jin, khổ thân bé nó, tuổi còn nhỏ đã phải vác thêm đứa con trẻ trâu to xác.

"JIMINIEEEEEEE!!"

"Tới nữa rồi đó."

Từ ngày Park Jimin va vào cuộc đời Min Yoongi, hình ảnh một Yoongi hổ báo, đầu đội trời chân đạp đất, người người khiếp sợ, không ngán bố con thằng nào giờ chỉ còn cái dái khô. Bây giờ nhắc đến Min Yoongi là nhớ đến 'cái đuôi của Jimin', rồi gì mà 'con chó săn của Jimin' hay là 'một tên trẻ trâu đeo bám một đứa trẻ ver 2'.

Câu hỏi ngoài lề: Hai đứa cảm thấy thế nào?

Jin: Dạ em mệt lắm rồi ạ.

Jimin: Em mệt vcl ra rồi đấy ạ, bộ em thể hiện không rõ lắm sao?

Jungkook: Cho em mệt cùng được không?

Hội trưởng của chúng ta đang bất mãn về việc gì vậy? Có chuyện gì sao?

"JUNGKOOKIE AHHHH!!!"

"Đấy tự hiểu đi."

yoonmin | ducleNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ