2

968 52 7
                                    

Link fic: https://zhuyue08919.lofter.com/post/74619c66_2ba2d1911

🐺X🐱

Đêm sớm tĩnh lặng như vũng nước đọng. Con đường dài quanh co vô tận như một con trăn già lười biếng nằm dài dưới làn mưa ảm đạm. Bóng cây vùng vẫy, cái ẩm ướt bao trùm không gian.
Bóng người đàn ông cao lớn lặng lẽ bước đi. Trong hắn là vô số cảm xúc lẫn lộn. Trần Nghị ôm Eddie thật chặt, băng qua con đường sỏi đá mọc đầy cỏ dại vì không có ai chăm sóc. Đây là cái lồng mà hắn đã chuẩn bị cho Eddie trong nhiều năm qua.
Eddie lại chìm vào bóng tối. Cậu sợ hãi muốn trốn thoát nhưng như thế chỉ càng vùi sâu hơn vào vòng tay Trần Nghị. Cánh tay đó vòng qua eo cậu, như xiềng xích ghì xuống khiến cậu không thể vùng vẫy.
Trần Nghị không thoải mái.
Eddie càng vùi đầu vào sâu ngực hắn, mắt trống rỗng, cậu thẫn thờ đếm từng bước chân. Trần Nghị đi lên lầu, mở cửa, đóng cửa, đi xuyên qua bóng tối rồi đi đến nơi lờ mờ sáng.
Chẳng có lấy một ánh trăng, cũng đừng nói đến ánh mặt trời.
Chỉ cơ ánh sáng của một chiếc đèn trong phòng tắm.
Đôi mắt nặng trĩu của Trần Nghị quét quanh phòng, hắn cầm lấy cái khăn gần đó rồi dùng một tay mở vòi xả nước. Sau một lúc mới đặt Eddie xuống.
Khoảng cách sinh ra làm cả hai nhìn nhau. Trần Nghị cuối cùng cũng nhìn rõ Eddie. Bốn năm trong tù bẻ đi từng chiếc gai nhọn của Eddie. Cậu không còn là con chó điên cuồng cắn người nữa, bộ dạng hiện tại rất ngoan ngoãn trầm ổn. Mái tóc đen bị mưa làm ướt được gội sạch và sấy khô nhưng vẫn còn một chút lộn xộn, nó làm cậu trở nên trắng hơn.
Trần Nghị không khỏi bàng hoàng nghĩ, nếu Eddie có cơ hội lớn lên như mọi đứa trẻ bình thường, không có cha mẹ độc ác, không phải chịu chất kích thích có trong máu khi vừa mới sinh ra, không gia nhập băng đảng, hay là không đi tù thì em ấy... Có lẽ sẽ ngoan ngoãn như thế này chăng? Em ấy sẽ đi học đại học... và gặp nhiều loại người khác...
Nghĩ đến đây sắc mặt Trần Nghị liền trở nên khó coi. Nếu như vậy Eddie sẽ không gặp được hắn, cả hai sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau!
Không! Hắn không cho phép!
Trần Nghị muốn xóa đi những ý tưởng kia. Hắn cúi đầu hôn lên môi cậu nhưng lại giống như cố tình va chạm hơn. Cơn đau khiến toàn thân Eddie run rẩy, tiềm thức vùng lên ý định chạy trốn. Ngay lập tức một bàn tay to ấn đầu cậu xuống, chặt đứt mọi suy nghĩ.
Nụ hôn không sâu. Nó giống như một hình phạt hơn. Tóc Eddie rối lên, môi cậu sưng đỏ và mọng nước.
Đôi mắt vốn đã đỏ hoe vì sốt cao giờ hoàn toàn ướt át. Lượng thuốc tê liệt kia vẫn chưa tan, cơ thể cậu yếu ớt tận xương tủy. Eddie thở hổn hển, cậu nhìn Trần Nghị mà không hề né tránh, lạnh lùng như đang nhìn một người lạ, như đang đợi một phiên tòa phán xét.
Màu đỏ lan từ khóe mắt đến má. Từ hơi thở nặng nề đến mái tóc ướt đẫm mồ hôi đều nói với Trần Nghị rằng Eddie đang sốt, Eddie hiện tại rất khó chịu.
Cảm giác bồn chồn khó chịu đè nặng lồng ngực khiến Trần Nghị khó thở. Hắn cảm thấy mình như một con thú, chỉ cần Eddie biến mất hắn sẽ mất kiểm soát hoàn toàn.
Trần Nghị vuốt ngực, đè nén con thú kia xuống. Từ túi móc ra một chiếc vòng cổ màu đen.
Trước đây Eddie rất thích đeo vòng cổ. Hắn vẫn nhớ một lần đã hỏi tại sao thì cậu đùa rằng vì cậu là một con chó của Nghĩa Vân Minh.
Trần Nghị không thích câu trả lời đó, giờ nghĩ lại thật nực cười. Vào thời điểm đó hắn không vui vì Eddie so sánh cậu với một con chó. Thật ngu ngốc.
Eddie nhìn Trần Nghị chậm rãi đeo vòng lên cổ cậu. Cậu để hắn nâng cằm, ngoan ngoãn ngước đầu lên như một con búp bê chờ Trần Nghị gài then.
Đây cũng là chiếc vòng cổ đầu tiên Trần Nghị lừa cậu đeo khi cậu vừa ra tù.
Eddie biết nó có gắn định vị trong đó. Chỉ cầm Trần Nghị mở điện thoại di động lên hắn sẽ biết cậu đang trốn ở bất kì ngõ ngách nào.
Vậy nên khi bỏ trốn, điều đầu tiên cậu làm là giật đứt nó vứt đi.
Đột nhiên Trần Nghị dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm vào gáy cậu, nơi bị vòng cọ xát đến đỏ ửng. Đôi mắt hắn từ từ tối sầm lại rồi hắn cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn.
Eddie nghe hắn nói, "Dù em có là chó thì cũng chỉ được là con chó của anh."
Eddie không phải của Nghĩa Vân Minh, Eddie là của Trần Nghị.
"Chó ngoan sẽ không tháo vòng cổ ra, đúng không nào?"
Hắn vừa đe dọa lại vừa đặt tay lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ.
Thấy Eddie bị trói buộc bởi chiếc vòng cổ mà trái tim bất an của Trần Nghị cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Hắn đi lấy hộp thuốc nhưng hiện tay Eddie vẫn chưa thể uống thuốc được.
Để ngăn Eddie trốn thoát hắn mỗi ngày Trần Nghị đều cho thuốc an thần vào đồ ăn của cậu. Hiện tại thuốc trong trở thể cậu vẫn chưa tan hết nên hắn không dám cho cậu uống thuốc hạ sốt.
Trần Nghị gỡ một miếng hạ sốt, gạt đi những sợi tóc lòa xòa rồi dán nó lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi kia.
Tay hắn từ lúc nào xuống cúc áo của cậu. Eddie đang mặc áo sơ mi của Phạm Triết Duệ.
Áo sơ mi của Phạm Triết Duệ khá to so với Eddie. Nhìn cậu như một đứa trẻ lén lút mặc đồ người lớn. Triết Duệ thậm chí còn cẩn thận xắn ống tay áo lên cho Eddie.
Nhưng Trần Nghị ghét nhất việc ai đó có ý định với Eddie.
Hắn thậm chí còn không đủ kiên nhẫn để mở từng nút mà dùng lực kéo mạnh hai bên áo ra. Hàng nút yếu ớt liền bị đứt rồi rơi vung vãi. Sau áo hiện lên những dấu hôn và sẹo.
Eddie vô thức vòng tay che cơ thể mình lại. Nhưng làm sao đôi tay mảnh khảnh kia có thể. Đây là một sự tra tấn. Eddie hoảng sợ đến mức không kìm chế được, đồng tử cậu run lên. Cậu hoảng loạn cầu xin với giọng khàn khàn, "Trần Nghị... Trần Nghị...."
Mãi cho đến khi giọng nói khàn khàn như rượu sake kia hòa với tiếng khóc vẩn đục Trần Nghị mới tỉnh táo lại. Nhưng hắn không đưa quần áo cho Eddie mà cúi xuống ôm lấy cậu. Hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi, hôn lên cổ, rồi nụ hôn từ từ rơi xuống xương cánh bướm xinh đẹp.
Eddie sắp khóc...
Màu đỏ sẫm tươi mới đè lên vết thương bầm tím cũ, giọng nói của Trần Nghị vậy mà lại dịu đi. Hoặc có thể nói hắn không thể nhẫn tâm với Eddie. Dù từ đầu là ý định trừng phạt để cậu nhớ và không dám bỏ trốn nhưng hiện tại hắn mềm lòng rồi. Giống như dạy dỗ một con cún nhỏ mà nó đã biết lỗi của nó. Không, còn dịu dàng hơn thế, hắn chậm rãi nói, "Eddie, ngoan nào. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, có được không?"
"Chó không vâng lời sẽ bị phạt."
Vừa nói vừa hôn lên từng tất da cậu. Trần Nghị vuốt ve khuỷu tay, cổ tay, đầu gối rồi mắt cá chân của Eddie. Hắn xé từng bỏ miếng băng gạc- những thứ không phải hắn dán lên người cậu.
Trần Nghị không thể chịu được mùi của người khác xuất hiện trên người Eddie. Eddie phải là của hắn!
Trần Nghị bế Eddie vào bồn tắm. Nước nóng xối bỏng vết thương nhưng Eddie lại không có chỗ nào trốn. Cậu cảm thấy bản thân đã rơi xuống biển lửa của mặt trời, cơ thể từng chút một chìm xuống.
Nước nóng làm ướt cả hai, làm mờ đi những giọt nước mắt cắt đứt da thịt. Cơn đau khiến Eddie run rẩy, nước mắt trên má trộn lẫn mồ hôi lạnh từ thái dương.
Lưng Trần Nghị bị móng đối phường cào rách nhưng hắn lại thấy hài lòng một cách kỳ lạ.
Eddie là của hắn, cậu là của riêng hắn...
Sốt cao làm Eddie chóng mặt nhưng cơn đau lại khiến cậu tỉnh táo. Ý thức cứ thế bị giằng co qua lại. Cả cơ thể đau như hàng ngàn con kiến cắn, dù mỏng nhưng không bao giờ dứt. Khi mở mắt ra ánh đèn mờ ảo trên đầu vẫn còn.
Eddie gần như chết lặng.
"Trần Nghị, anh không quan tâm tôi có bị thương hay không sao?"
Khi anh kéo tôi, khi anh ôm tôi, khi anh nhìn Trần Đông Dương, khi anh rời bỏ tôi hết lần này đến lần khác...
Liệu anh có bao giờ quan tâm đến tôi có đau hay không chưa?

2023/11/14, 13:00

[Trần Nghị x Eddie] Tù nhân tình áiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ