4 - END

741 43 2
                                    

Link fic: https://zhuyue08919.lofter.com/post/74619c66_2ba376526

🐺x🐱

"Anh..."
"Anh ơi!"
"Anh, em yêu anh nhất!"
"Trần Nghị!"
"Trần Nghị..."
"Tại sao anh luôn nhìn ông ấy! Em là người duy nhất nhìn anh mà! "
"Em đúng là con lợn. Chỉ có em là người duy nhất nhìn anh thôi."
"Trần Nghị anh là đồ khốn!"
"Trần Nghị, chúng ta... đừng gặp nhau nữa được không?"

Đừng... Eddie, đừng đi...
Đừng... đừng!
Trần Nghị giật mình tỉnh giấc, tim đập liên hồi, tâm trí quanh quẩn trong những giấc mơ của quá khứ. Hắn thở hổn hển từng hơi rồi mới dần dần dịu lại. Là bốn năm trước, Eddie của hắn... không trở lại.
Eddie...
Phần giường bên cạnh trống rỗng, cảm giác lạnh buốt ngay lập tức lan khắp người. Trần Nghị chống bàn tay tê rần của mình để đứng dậy. Rèm cửa không kéo kín để một vệt sáng xuyên qua. Hắn từ bóng tối lao tới như con thiêu thân lao vào đám lửa...
"Rẹt", rèm cửa bị bạo lực mở ra, ánh sáng đỏ phủ lên khắp phòng. Trần Nghị nhắm mắt lại vì chói, khi mở mắt nhìn trái tim treo trên cành cao của hắn đột nhiên bình tĩnh lại.
Trời đã tạnh mưa nhưng bên ngoài vẫn còn ẩm ướt. Mây dày dù che đi phần nào ánh hoàng hôn nhưng không thể che phủ cả bầu trời đỏ như máu. Hoàng hôn nhuộm cả khu vườn, phác hoạ lên những đường viền đỏ vàng mơ hồ chạm đến trái tim Trần Nghị.
Là Eddie.
Hoa hồng trong sân không được chăm sóc nhưng kỳ lạ mà chúng mọc rất tốt. Giữa kẽ hở của con đường lát đá mọc đầy cỏ dại. Chiếc xích đu vốn không được dùng nhiều năm nay lại đung đưa.
Eddie nửa nằm nửa ngồi trên đó, một chân thả xuống để đẩy xích đu.
Trần Nghị ngay lập tức đi xuống cầu thang. Gió ẩm mang hương hoa hồng đi khắp không khí. Mắt Trần Nghị kiên định nhìn về chiếc xích đu ở giữa khu vườn, hắn cau mày khi thấy có một con mèo hoang nhỏ đang nằm trong vòng tay của Eddie.
Hai bước gộp làm một hắn đi tới đưa tay túm lấy con mèo. Sự việc bất ngờ làm con mèo hoảng hốt và khiến Eddie sợ hãi. Theo phản xạ cậu vô thức chặn tay Trần Nghị lại, con mèo hoang với kinh nghiệm lang thang trong nhiều năm lợi dụng thời cơ liền nhảy xuống và biến mất sau bức tường hoa đầy sắc màu.
"Anh làm gì vậy!" Eddie cau mày khó chịu hỏi.
Trần Nghị không hài lòng bởi cách đối xử quá mức dịu dàng của Eddie với con mèo. Cậu còn gằn giọng với hắn. Hắn thấy con thú trong người có dấu hiệu rục rịch thức dậy.
Nhưng sự bồn chồn ấy dần dần dịu xuống khi hắn nhìn Eddie.
Cậu đang mặc đồ của hắn. Chiếc áo len rộng khiến cậu trông gầy đến đáng thương bởi vì thể hình của cả hai thực sự rất chênh lệch. Quần của hắn cũng khá dài so với Eddie, nhìn giống như... trẻ em lén lút mặc quần áo người lớn.
Có lẽ Eddie cũng cảm nhận được ánh mắt Trần Nghị nhìn mình, cậu giận dữ quay đầu lại, "Ai biết anh để quần áo của tôi ở đâu? Tôi không thể ra ngoài mà không mặc đồ..."
Giọng có chút nghèn nghẹt, âm sắc không tốt nhưng nghe thật đáng yêu.
Eddie thuộc về hắn.
Trần Nghị rất hài lòng, tính khí thất thường khi nãy biến mất. Hắn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống trước mặt Eddie vươn tay ra xắn ống quần dài quá gót của cậu lên.
Trần Nghị lật từng lớp cho tới mắt cá chân, khi hắn định xắn tay áo của Eddie thì cậu liền nhanh chóng rụt tay lại không muốn hắn làm.
Trần Nghị liền dỗ dành, cố gắng giải thích, "Mèo hoang rất bẩn, em có nhiều vết thương không thể chạm vào nó."
Hàng mi dài của Eddie khẽ run như thể cậu muốn nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của hắn. Trần Nghị trong khoảnh khắc đó đã nắm lấy tay cậu.
Lòng bàn tay Eddie vẫn còn hơi nóng.
Có lẽ cơn sốt vẫn chưa hết, cậu lười biếng dựa vào ghế, cần cổ trắng gầy mỏng manh như một bông hồng trắng giữa rừng hồng đỏ, đẹp đến cô độc.
Trần Nghị ngẩng đầu dịu dàng hôn lên đôi môi nóng hồng do sốt kéo dài kia.
Tay vẫn không buông, đầu ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay cậu. "Em có đói không? Em muốn ăn gì? "
"Tôi muốn ăn đồ A Dịch nấu."
Nhà tù thường chỉ có súp hoặc canh, khi ở trong đó thứ cậu muốn ăn nhất là đồ Bạch Tông Dịch làm, nhưng điều ấy vô tình một cách cố ý đi qua tai Trần Nghị, hắn nhướng mày, ánh mắt cũng tối đi vài phần
"Đừng nhắc đến cậu ta với anh."
Giọng trầm hẳn đi nhưng không hề cứng nhắc, "Mấy năm qua anh đã học nấu ăn, em ăn thử món anh làm được không?"
Eddie cúi đầu liền bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của hắn. Trần Nghị nửa quỳ nửa ngồi trong tư thế thấp. Eddie biết cậu không có quyền từ chối.
Hơn nữa lúc này cậu thực sự cảm thấy không khỏe. Thắt lưng đau đến mức không còn sức đứng thẳng, phía sau sưng lên và cọ xát vào nhau mỗi khi di chuyển. Cậu chỉ có thể đưa tay lên với Trần Nghị một cách lười biếng. Gã đàn ông cao lớn ngay lập tức hiểu ra. Hắn đứng dậy cúi người luồng tay qua lưng Eddie tay còn lại đặt dưới mông, trực tiếp bế cậu lên như bế một đứa bé.
Eddie rất biết cách trấn an Trần Nghị. Cậu vòng hai chân quanh eo hắn, tay vòng qua ôm cổ hắn, ngoan ngoãn như một con búp bê.
Chỉ là đôi khi vấn đề là cậu có sẵn lòng hay không mà thôi.
Tay nghề Trần Nghị có vẻ khá tốt nhưng tình trạng thể chất của Eddie không cho phép cậu vào xem hắn nấu vậy nên khi thấy Trần Nghị bưng một bát cháo ra Eddie bĩu môi với một chút thành kiến.
Trần Nghị múc một thìa cháo thổi nhẹ đầy kiên nhẫn rồi mới đưa nó tới trước miệng Eddie.
Nhưng cậu mím môi không có ý mở miệng.
Câu nói "Tôi muốn ăn đồ A Dịch nấu." hiện lên trong lòng hắn một cách khó chịu.
Eddie quay đầu lại để không nhìn hắn thì sau gáy liền bị một bàn tay to tóm lấy buộc cậu phải quay lại. Khoảng cách giữa hai người cũng bị rút ngắn ánh mắt liền chạm nhau.
Người đàn ông cau mày, vẻ chiếm hữu hiện ra khỏi lớp vỏ bọc dịu dàng thường thấy, "Từ giờ trở đi, việc này chỉ có anh làm. Đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác."
Kỳ thật Trần Nghị đã nghĩ đến khả năng Eddie cho rằng cháo quá nhạt nhẽo nhưng sự chiếm hữu trong hắn quá cao. Nó như gai nhọn thọc vào mọi khoảng trống lòng hắn.
Bất kể lời nào thốt ra từ miệng hắn đều trở thành một lời nhắc nhở với Eddie, nhắc đi nhắc lại rằng hắn là trăng trong nước, cậu là chim trong lồng.
Quả nhiên sau khi nghe xong đồng tử của Eddie khẽ co lại. Hàng mi dài rủ xuống che đi đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết. Khoảnh khắc bình yên nhờ việc Eddie giả vờ ngoan ngoãn kết thúc.
Cậu không nói chuyện với hắn nữa, chỉ ôm gối rúc vào ghế sofa, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cơ thể gầy gò thu vào mắt Trần Nghị.
Mây bên ngoài đã tan. Không biết từ lúc nào trăng lặng lẽ nhô lên chiếu thứ ánh sáng vàng nhạt lên vạn vật. Phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
Tay Trần Nghị nắm chặt rồi thả lỏng. Hắn cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Đột nhiên ánh mắt Eddie sáng lên trong giây lát, Trần Nghị theo bản năng nhìn theo hướng cậu nhìn với sự đe dọa.
Bóng dáng lông lá quen thuộc xuất hiện trên bức tường hoa. Chính là con mèo hoang!
Con mèo nhỏ nhận ra Eddie. Nó nhảy xuống tường, đi lướt qua cỏ rồi lại nhảy lên bệ cửa sổ nhưng theo bản năng cúi đầu né đi ánh nhìn nguy hiểm của Trần Nghị.
"Méo–"
Tiếng kêu phát ra để cảnh báo người nhìn chằm chằm kia.
Trông thật buồn cười, nhỏ bé như vậy mà cố gắng chống lại con người.
"Trần Nghị!"
Trần Nghị chưa kịp bước lên thì đã bị Eddie chặn lại, giọng nói nghèn nghẹt xen lẫn chút nghiến răng, tựa như đang dùng sức cầu xin, "Tôi đói."
Tay Eddie nắm chặt tay áo hắn.
Cậu đang cầu xin hắn.
Vì một con mèo hoang.
Tim đập điên cuồng như sấm trong lồng ngực. Trần Nghị cố gắng kiềm chế nhưng không thể ngăn những cái gai tua tủa mọc ra. Nó trở nên dày đặc và làm hắn khó thở.
Hắn dùng chút sức đẩy tay Eddie ra. May mắn thay cuối cùng hắn chỉ đến đóng cửa sổ rồi kéo rèm lại, ngăn cách mọi thứ với thế giới bên ngoài.
Lúc này Eddie mới thấy nhẹ nhõm, thở hổn hển sợ hãi nhìn Trần Nghị lặng lẽ bước vào bếp.
Chỉ còn Eddie là người duy nhất trong căn phòng đầy bóng tối cùng sự yên tĩnh lạ thường.
Gió rít ngoài cửa, có thể một cơn mưa lớn lại tới.
Không biết qua bao lâu cửa bếp mở ra, Trần Nghị bưng một bát cháo ra. Lần này Eddie thấy tô cháo trắng có nhiều màu sắc hơn vào lúc nãy. Có rau xanh và thịt băm, mùi cũng thơm hơn.
Trần Nghị nhẹ nhàng dùng muỗng múc cháo trong bát, Eddie đột nhiên thoáng thấy tay áo hắn dính một vệt máu.
Và... Có cả những sợi lông mèo trên chiếc quần đen của hắn.
Ngực Eddie như bị một mũi băng nhọn đâm xuyên, cậu không thể tin nổi mà hỏi, "Anh đã giết con mèo sao?"
Tay của Trần Nghị khựng lại nhưng chỉ trong chốc lát. Hắn không nói gì, lại múc một thìa cháo đưa đến miệng Eddie.
Đối với Eddie hành động đó có nghĩa là đồng ý.
Bản năng luôn nhanh hơn lý trí, cậu đẩy tay hắn ra. Bát cháo cũng rơi xuống đất vỡ tan. Những mảnh sứ vỡ vụn hoàn toàn đánh thức con thú trong lòng Trần Nghị.
"Phải thì sao? Nó vừa chết ở trong vườn vừa rồi."
Nó ở gần Eddie. Eddie ôm nó. Eddie nhìn nó mỉm cười dù nó chỉ là một con mèo hoang. Tại sao!
Tại sao hắn không nhận được những cảm xúc đó từ Eddie!
Trần Nghị thấy mắt Eddie mờ đi, ánh nhìn càng ngày càng trở nên kỳ lạ.
"Eddie, đừng nhìn anh như thế."
Hắn có chút hơi hoảng sợ nhưng không có cách nào khống chế được lửa giận trong lòng. Eddie của hắn sao lại có thể dùng ánh mắt xa lạ kia nhìn hắn? Không, không được!
Bản tính chiếm hữu nhấn chìm lý trí, Trần Nghị bước tới trước, ép không cho Eddie bất kì khoảng trống nào để trốn. Khi lại gần hơn hắn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua đôi đồng tử run rẩy kia.
Hắn giống như một kẻ điên sùng đạo, tham lam, hung bạo. Chiếm hữu tràn ra từ mọi cử động, từ từng hơi thở.
"Eddie, em không thể nhìn anh như thế."
Áp lực lên xương cổ tay mạnh đến mức như muốn nghiền nát, Trần Nghị hôn Eddie một nụ hôn thật sâu, không chút đắn đo. Eddie vô thức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra, đầu óc dần trở nên choáng váng.
Eddie cảm thấy đau nhưng Trần Nghị vẫn không dừng việc cởi đồ cậu lại. Càng cố gắng kìm nén sự run rẩy thì cơ thể càng run hơn. Lưng đau nhức, đằng sau nhói lên vì bị từng ngón tay của hắn xâm nhập vào. Không có bôi trơn, cảm giác khô rát làm cậu nghiến răng. Tiếng nấc đau đớn bị bóp nghẹt từ sâu cổ họng thoát ra.
Chỉ khi đó Trần Nghị mới dừng lại.
Như tín đồ điên đạo bừng tỉnh, tìm thấy lý trí trong run rẩy, vội vàng rút bàn tay tàn ác của mình ra.
Eddie khóc. Chưa bao giờ cậu khóc như thế này. Môi bị cắn đến đỏ, cả người run rẩy, nước mắt giọt lớn giọt dài lăn xuống thiêu cháy tim Trần Nghị.
Cậu nói đau, giọng run dữ dội, dường như khóc nhiều đến không quan tâm bất cứ điều gì. Chỉ cứ thế nghẹn ngào rơi nước mắt. Mặt ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt, tóc đen bết dính vào trán trông như vừa từ một đống hỗn độn đi ra.
"Xin lỗi... xin lỗi, Eddie, đừng khóc..."
"Ngoan, bé ngoan, đừng khóc... được không?"
Tay Trần Nghị nhẹ nhàng bóp gáy an ủi rồi xoa lưng dỗ dành rất lâu. Lâu đến mức hắn gần như nghĩ rằng người trong lòng đã ngủ.
Đột nhiên, hắn nghe thấy Eddie nhẹ nhàng hỏi.
"Khi nào thì anh mới thực sự học được cách yêu?"
Eddie đã có một giấc mơ. Đó là lúc cậu còn nhỏ. Mỗi ngày cậu đều cùng Trần Nghị về nhà sau giờ học.
Một ngày nọ trên đường về cả hai gặp một con mèo hoang nhỏ.
Con mèo có lẽ chỉ mới được mấy tháng tuổi. Nó nhỏ thó và gầy trơ xương, bước đi rất chậm. Hình như bị rơi xuống một con mương cách đó không xa, cả cơ thể dính đầy bùn và bụi bẩn.
Bùn dày đến nỗi nó thậm chí không thể mở mắt được, chỉ có thể nằm trên mặt đất kêu một cách yếu ớt.
Bước chân của Eddie dừng lại. Trần Nghị đi trước một đoạn mới phát hiện cậu không theo kịp. Khi hắn quay lại đã thấy Eddie ôm thứ nhỏ bé bẩn thỉu kia vào lòng.
Trần Nghị dù chỉ là một đứa bé lúc này lại giả vờ như mình trưởng thành, hắn nhìn con mèo trong tay của Eddie một lúc, lại nhìn cậu một lúc rồi lạnh lùng nói, "Nhanh về nhà tắm mau."
Eddie biết rằng Trần Nghị đã ngầm đồng ý cho cậu đem con mèo hoang về nhà.
Nhưng đó không phải nhà của cả hai, Trần Nghị có đồng ý cũng vô ích. Dù Eddie giấu nó cẩn thận thế nào vẫn bị lão đại phát hiện.
Lão đại yêu cầu cậu vứt con mèo đi, vì đi trên con đường này người đồng cảm kẻ khác sẽ không sống được lâu.
Eddie không dám lên tiếng chống lại, cậu không nói gì cho đến khi Trần Nghị nói, "Dù sao thì con mèo này cũng sẽ chết nếu bị ném ra ngoài. Vậy thì cứ giết nó đi. Để con làm."
Eddie nhìn Trần Nghị nắm lấy con mèo bằng một tay và đi ra ngoài. Cậu bị Trần Đông Dương giữ lại, có khóc la mắng cỡ nào cũng vô ích.
Khi đó Eddie nghĩ rằng Trần Nghị làm vậy là để thể hiện với lão đại. Cậu gần như ghét hắn vì hắn giết con mèo của mình chỉ vì muốn lấy lòng lão đại.
Ngày hôm đó Eddie tức giận và không về sảnh chính ăn cơm. Cậu ra công viên ngồi một mình cho đến tối. Cậu thậm chí còn nghĩ sắp tới cậu sẽ không quay về ngôi nhà kia nữa. Tệ nhất là sẽ đi lang thang thôi, giống con mèo hoang nhỏ đó.
Nhưng trong lúc tức giận Eddie cũng sợ sẽ không có ai thực sự đi tìm cậu.
Cho đến khi mặt trăng lên cao Trần Nghị mới đến.
Tay Trần Nghị ôm con mèo con mà cậu nghĩ đã bị giết.
Ngày hôm đó, Trần Nghị đã đưa Eddie xuống bức tường cao.
Ngày hôm đó, Trần Nghị nói với Eddie rằng hắn đã tìm được một gia đình đồng ý nhận nuôi con mèo nhỏ, sau này hắn có thể thường xuyên đưa Eddie đến thăm nó.
Ngày hôm đó, Trần Nghị cũng nói hắn sau này nhất định sẽ bảo vệ Eddie, dù cậu có đồng cảm với người khác cũng không sao.
Eddie tỉnh dậy sau giấc mơ và khóc. Trần Nghị lại không có ở đó.
Đêm qua hình như trời không mưa. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ. Cậu nhấc chăn bông lên và đứng dậy. Dù đằng sau vẫn còn đau âm ỉ nhưng đã được xử lý tốt, chân cậu cũng không quá yếu nữa.
Eddie từ từ bước đến cửa sổ mở rèm ra. Những khóm hồng nở rộ dưới ánh mặt trời, cỏ dại trong vườn cũng không thể lấy đi vẻ rực rỡ của chúng, điều đáng chú ý hơn cả là bóng dáng quen thuộc trong vườn.
Con mèo hoang nhỏ hôm qua đang ngồi trên tường!
Và Trần Nghị đang nói chuyện với nó... Không, hắn đang thương lượng.
"Làm ơn, mày xuống đi, để em ấy nhìn thấy mày! Em ấy nghĩ rằng mày đã chết. Chỉ cần để em ấy nhìn thấy thôi, chỉ cần em ấy đừng khóc, tao sẽ cho mày con cá to nhất, hoặc bất cứ thứ gì mày muốn! "
Thật ngu ngốc.
Nhưng đó là Trần Nghị.
Làm sao cậu lại không thích hắn chứ?
Tình yêu này từ năm 11 tuổi đã xuất hiện
Tất nhiên,
Cậu sẽ không bao giờ nói với Trần Nghị.
Lần duy nhất cậu thật sự uống thứ thuốc an thần kia là ngày cậu chạy trốn. Cậu muốn Trần Nghị cảm thấy đau khổ, cậu muốn hắn suy sụp.
Có lẽ bốn năm thực sự rất dài. Trần Nghị quên rằng Eddie cũng là một kẻ điên, quên rằng cậu là người mạnh nhất Bắc Đường. Cậu dùng mạng mình để chiến, không ai có thể thoát khỏi đau khổ cậu nếu cậu không muốn. Cũng giống như việc cậu uống bia sẽ không bao giờ say. Tất cả những gì xảy ra là điều cậu muốn.
Eddie đã cho mình bốn năm để từ bỏ Trần Nghị. Nếu không thể bỏ, thì... thử lại lần cuối.
Lần này, cậu không muốn nhìn bóng lưng rời đi của hắn nữa.
Cậu muốn Trần Nghị yêu cậu.
Có lẽ ánh mắt trên lầu quá nóng bỏng nên Trần Nghị đã cảm nhận được, hắn quay người và bắt gặp ánh nhìn rụt rè của Eddie.
Hắn không dám đến gần, chỉ nói chuyện với cậu ở khoảng cách rất xa.
"Lát nữa về nhà chính nhé. Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện."
"Hay đến tiệm bánh ngọt của A Dịch?... Em có muốn nhuộm lại tóc vàng không?
"Cuối cùng...nhưng cũng là điều quan trọng nhất."
"Eddie, anh yêu em."
Lần này,
Trần Nghị,
Đã sẵn sàng trở thành một tù nhân.

CHÍNH HOÀN VĂN

Cỏ: well, chương cuối cũng là chương dài nhất, chương làm mình vật vã nhất. Mình đã định cắt đôi chương ra edit cho đỡ áp lực nhưng suy đi tính lại thì vẫn để chương dài cho liền mạch cảm xúc. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và chờ đợi ( ◜‿◝ )♡

2023/12/23, 14:25

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Dec 23, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Trần Nghị x Eddie] Tù nhân tình áiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ