Chương 3

293 12 0
                                    


Diêm Hiệp thật sự không rõ, nửa giờ  trước, không phải đều đi theo tưởng tượng của cậu sao?

Mà tình cảnh hiện tại không chỉ là vịt đến miệng còn bay, còn chính là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Thời Dịch có ý trừng phạt, dùng dương vật, thô lỗ đâm vào cái lồn, không chút lưu tình đẩy khe hở nhỏ hẹp, phá vỡ thọc vào trong .

Chỗ đó đã lâu chưa làm, bị đâm vào vừa đau vừa trướng, Diêm Hiệp vội vàng dùng tay đẩy Thời Dịch, giãy giụa lên án nói: “Thời Dịch! Đây là cưỡng gian!”

Thời Dịch nghe được cậu lên án sửng sốt một chút, sau đó trong lòng nảy lên sự uất ức mất mát cùng oán hận, ngược lại càng không muốn thoái nhượng:“Cậu nói chúng ta là người yêu, vậy vì cái gì tôi chỉ có thể ở dưới, còn cậu thì thà rằng đi tìm người khác, cũng không cho tôi thỏa mãn cậu?!”

“Tôi không cần!”

Thời Dịch thấy thái độ Diêm Hiệp như vậy làm hắn mờ mịt khổ sở, sự tức giận nhịn không được bốc cháy lên: “Cậu thật sự…… Thích tôi sao?  Hay chỉ là đang gạt tôi?”

Diêm Hiệp biết Thời Dịch ở phương diện này tính tình thật sự rất cố chấp lại quật cường, cho dù hắn mất trí nhớ, nhưng loại biểu cảm này, Diêm Hiệp một chút cũng không thấy xa lạ.

Sói cho dù nuôi như một con thỏ, nhưng một khi ngửi được mùi máu tươi,  vẫn sẽ như cũ lộ ra răng nanh.

Những ngày bị hắn lăn lộn đến chết đi sống lại, làm Diêm Hiệp không dám lỗ mãng, lắp bắp trả lời: "Tôi.... Đương nhiên không phải đang lừa cậu...."

Kết quả, cậu vẫn không thể xoay chuyển thế cục, vì không muốn chính mình vất vả, đành phải ở trước mặt Thời Dịch mở chân ra, dùng các ngón tay banh khe nhỏ.

Loại sự tình này cậu không còn xa lạ gì, trước kia Thời Dịch cũng thường xuyên bắt cậu làm như thế, nhưng Thời Dịch - mất trí nhớ hiển nhiên chưa từng thấy qua, ánh mắt hoàn toàn dính ở cái lồn đầy đặn, bên trong đỏ tươi nhiều nước, chăm chú tò mò, bên dưới lại càng cứng.

Diêm Hiệp bị hắn nhìn chằm chằm đến cả người nóng lên, nơi đó vốn đã quen với việc làm tình, cậu qua loa khuếch trương một chút, bên dưới liền khuất phục chủ động câu dẫn Thời Dịch tới đụ.

Thời Dịch đương nhiên là gấp không chờ nổi, không chút lưu tình đâm vào, Diêm Hiệp bị hắn đột ngột đâm vào giật mình một cái, , kìm nén không được khẽ gọi ra tiếng: “Ha…… Ngô nhẹ, nhẹ một chút……”

Cũng may cậu thuận theo, trước trấn an cảm xúc của Thời Dịch, lần làm này hắn khá ôn nhu.

Thân thể cậu tuy rằng thấy sướng, nhưng tâm lại thấy mệt, giả vờ nhắm mắt lại, làm bộ như mình bị làm đến mệt.

Thời Dịch thấp giọng kêu Diêm Hiệp một tiếng, thấy cậu bộ dạng buồn ngủ liền chủ động đứng dậy rửa sạch tàn cục.

Hắn động tác thực nhẹ nhàng, Diêm Hiệp nghĩ thầm: Chuyện này cuối cùng cũng được bỏ qua đi?

Cậu trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mơ mơ màng màng liền thật sự đã ngủ.

[Edit - Hoàn] Nhị Độ Luân HãmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ