#1

472 20 3
                                    

📝: Chuyện được kể theo ngôi thứ nhất
______________________________

Tôi-một cô sinh viên 20 tuổi vừa ra trường. Công ăn việc làm còn chưa có, lông ba lông bông ăn bám bố mẹ. Chi phí sinh hoạt chỉ dựa vào số tiền ít ỏi làm thêm ở quán cà phê. Người ta 20 tuổi đã công ăn việc làm ổn định, mua nhà mua xe báo hiếu cha mẹ. Nhìn lại bản thân thấy, chán chẳng buồn nói.

Một thời Đại học lừng lẫy của tôi..Bạn hiểu cảm giác trong lớp mà Valentine, đứa nào trên tay cũng cầm sô cô la rồi hoa hồng tặng nhau mà tôi chỉ ngồi chưa? Các bạn đã bao giờ chưa, muahaha! Người ta nói "đuổi tình tình chạy, trốn tình tình theo" quả không sai..Suốt 3 năm Đại học, tôi đã thầm thương trộm nhớ cậu bạn cùng khoá. Chàng ta cao ráo, khôi ngô, là học bá của trường. Đặc biệt, bố mẹ lại còn làm công chức nhà nước. Bảo sao gái trong trường không xếp hàng một đống mới là chuyện lạ.

Tôi cũng nằm trong số đó, cũng mơ tưởng, nhìn ngắm anh từ xa. Tình cảm đơn phương đó tôi không dám thổ lộ, nhét sâu vào trong tim vì tôi biết, loại học sinh khá như tôi không dám trèo cao, mà nếu có trèo được thì ngã đau lắm. Giờ ra chơi nào, tôi cũng ra ngoài hàng lang, ngắm nghía anh từ đầu hàng lang. Vì lớp anh nằm ở cuối hành lang, gần nhà vệ sinh nữ nên lần nào, tôi cũng phải giả vờ đi ngang qua để ngắm anh rõ hơn. Phải nói thật, anh ta đẹp trai vãi cả 'chu bin'.

Hôm nào mà lớp hết phấn, tôi cũng là đứa xung phong chạy sang lớp khác để xin. Nó chỉ là cái cớ để tôi được qua lớp anh, ngắm anh thôi. Cứ mỗi lần vào lớp anh xin phấn, tôi lại bị vẻ đẹp của anh làm ngây người đến nỗi cầm nhầm luôn giẻ lau lớp người ta. Tôi lúc đó như muốn đội quần lên đầu, chạy thẳng ra khỏi lớp người ta, nhưng nhìn thấy cậu ta cười cùng đám bạn, tôi cũng bất giác cười nhẹ theo.

Lũ con gái lớp tôi thấy tôi phải chạy xuống tít xuống cuối hành lang để xin phấn, khó hiểu bèn hỏi:

-"Sao mày phải xuống tận tít đấy lấy phấn?"
-"Bộ lớp bên cạnh không có hả?"

-"Mấy nàng ơi, do bên đấy người ta có học bá, sang ngắm một chút không được sao"

Một đứa con trai lớp tôi vừa từ dưới sân lên, áo ướt đẫm mồ hôi nói chen vào. Hắn như đọc xuyên thấu lòng tôi vậy, biết tôi nghĩ gì và muốn gì.

-"Mày phải xem mấy bức tranh trong cặp nó cơ, toàn la-

-"Im miệng đi mày, toàn lo chuyện bao đồng không hà." Tôi vội bịt miệng nó lại, kẻo má tôi đã đỏ nay càng đỏ thêm nữa.

-"Nhưng mà bọn tao khuyên thật, mày nên dập tắt cái tình yêu đơn phương ngớ ngẩn đó đi."  Alice-cô bạn thân bèn lên tiếng.

-"Thằng đấy cũng chẳng tốt gì đâu, mày cứ mơ mộng, tơ tưởng làm gì."

-"Thì..thì tao cũng chỉ ngưỡng mộ nó thôi. Không phải tình cảm nam nữ như chúng mày nghĩ đâu." Tôi xua tay, bao biện cho cái thứ tình cảm đơn phương ngu xuẩn của mình.

[Đồng nhân HP] Bastard⁉️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ