Qua một buổi sáng, Laville mê man tỉnh dậy. Cả người em cực kì mệt mỏi, tuyến thể sau gáy cứ âm ỉ đau làm em nhăn mày. Quan sát xung quanh một hồi, em nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Khi nhớ lại khung cảnh người kia dìu em, vì là Alpha nên bờ vai Zata thật sự rất vững chắc. Đổi lại là người khác chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy yên tâm chứ không chỉ riêng em. Laville cảm thấy gượng, nhưng lại cảm thấy buồn nhiều hơn. Có lẽ vì bí mật được em giấu đi nhiều năm đột nhiên bị lộ, em trở nên nhạy cảm.
Cửa phòng bệnh mở ra, tiến vào là vị bác sĩ trạc tuổi ba em, những vết nhăn ở đuôi mắt khiến người khác nhìn ông trông có vẻ phúc hậu. Thấy em đã tỉnh, vị bác sĩ lên tiếng hỏi thăm em.
"Cháu tỉnh rồi à, có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?" Laville cũng thật lòng nói tình trạng hiện tại của mình, bác sĩ nhìn em trầm ngâm hồi lâu.
"Có phải cháu mỗi ngày đều uống thuốc ức chế không?" Nghe bác sĩ hỏi vậy, em cũng không giấu diếm mà gật đầu, sau đó là nhận được cái nhìn chằm chằm của ông. Em bị nhìn đến xấu hổ, xin đấy, việc mới ngày đầu nhập học đã phải nhập viện thật sự khiến em sốc lắm rồi, giờ phải chịu thêm ánh mắt của vị bác sĩ càng khiến em căng thẳng hơn.
"Ta không biết cháu đã gặp sự cố gì, nhưng việc cháu uống thuốc mỗi ngày như thế đã dẫn đến tình trạng khá nghiêm trọng." Dừng một chút, ông lại nói tiếp.
"Hiện tại cháu đang bị dị ứng thuốc ức chế. Trong hồ sơ ta thấy cháu phân hóa khá sớm, nên việc uống thuốc ức chế mỗi ngày trong từng ấy năm dẫn đến tuyến thể đã bị tổn thương, và nếu kéo dài thêm tí nữa, thì có lẽ cháu đã phải cắt bỏ tuyến thể rồi!"
Sau khi nghe bác sĩ nói xong, em bị đình trệ một hồi, không tin vào tai mình mà hỏi lại: "Sao ạ? Bác sĩ nói cháu bị dị ứng thuốc ức chế ạ?" Điều khiến em bất ngờ chính là bản thân vậy mà lại bị dị ứng, vì từ lúc sinh ra thân thể em vượt trội hơn những Omega khác. Là Omega nhưng em cao tận 1m81, sức khỏe cũng tựa như một Beta bình thường, và lần duy nhất em bị bệnh chính là lúc phân hóa. Nếu bây giờ bị dị ứng thì pheromone của em phải làm sao....
Thấy em phản ứng như thế, ông đoán hẳn là có liên quan đến hương tin tức tố của em. Là một bác sĩ, nên có lẻ ông hiểu được lí do vì sao em lại bất chấp uống nhiều thuốc đến thế.
"Là một bác sĩ, ta khuyên cháu từ giờ không nên lạm dụng thuốc ức chế thêm nữa, hãy để cho tin tức tố của cháu được vận hành một cách tự nhiên nhất, không cần sợ nhiều người khó chịu vì tin tức tố của cháu đâu. Ngoài ra, vẫn còn một cách nữa để cháu có thể áp chế pheromone mà không cần thuốc."
"Là cách gì ạ!?"
"Tìm một Alpha và đánh dấu tạm thời."
Laville: "...."
Nếu giờ cho em một điều ước, Laville sẽ ước mình sinh ra là một Beta bình thường. Kêu em tìm Alpha đánh dấu, em đang nghĩ xem nếu cắt bỏ tuyến thể thì có dễ hơn không? Cứ như vậy, em ra khỏi bệnh viện với tâm trạng rối bời, từ giờ em không thể sử dụng thuốc ức chế nữa, chắc chắn mọi người sẽ ngửi được hương hoa sữa trên người em, kể cả gia đình....
