Chương 6

200 16 0
                                    

Trong lớp, Tuấn Lâm ngồi cạnh Nghiêm Hạo Tường. Kỳ thực Nghiêm Hạo Tường làm chuyện mờ ám cũng không nhiều, hắn chỉ thích nằm trên bàn học, mở to đôi mắt màu xanh nhìn Lâm Lâm một cách tò mò; có khi đột nhiên nói 'Lâm Lâm, đôi mắt cậu tròn xoe như hạt đậu.' 'Lâm Lâm, mũi cậu có một nốt ruồi.' Sau đó, hắn trỏ vào mũi mình lẩm bẩm, 'tôi không có', bộ dạng tiếc nuối vô ngần. Đứa bé trai hay thì thào như thế.

Còn Tuấn Lâm thì thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Trên bục giảng, cô giáo giảng bài 'một cộng một bằng hai, hai cộng một bằng ba' – một ít phép toán đơn giản. Tuấn Lâm vốn không thể giống đám nhóc hào hứng ngồi học, ngược lại bị một tiểu biến thái ngồi cạnh mở to đôi con ngươi biếc xanh nghiêm túc nhìn mình, trong lòng Tuấn Lâm phát rét.

"Cậu có thể đừng nhìn mình nữa không?" Tuấn Lâm đưa ý kiến.

"Tại sao đừng?" Nghiêm Hạo Tường chớp chớp đôi mắt to, đây là thói quen của hắn.

Tuấn Lâm khó mà nói thật 'Mình thấy rất đáng sợ, cậu làm mình phát run.' Chẳng biết nói thế có xúc phạm đứa bé năm tuổi hay không, nhưng một Tuấn Lâm với linh hồn 26 tuổi cũng đành ngậm ngùi chấp nhận rằng, cậu đối với một quỷ nhỏ vừa lên năm vẫn luôn nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Rốt cuộc Tuấn Lâm lắc đầu, lựa chọn im lặng.

Nghiêm Hạo Tường ngồi nhổm dậy, đôi mắt to tròn xanh biếc vẫn trợn lên, lần này ghé sát vào Tuấn Lâm, lặp lại lần nữa: "Tại sao đừng?" Dáng vẻ dường như sắp tức giận.

Tuấn Lâm lo lắng tiểu biến thái lại đột ngột gây ra chuyện gì, đành nói: "Mình không thích bị người khác nhìn đăm đăm." Cũng lo lắng Nghiêm Hạo Tường nghĩ nhiều, dù gì hắn cũng là đứa trẻ kỳ quặc, bèn bổ sung thêm. "Ngày thường mẹ cứ nhìn mình như thế, mình không thích."

Nghiêm Hạo Tường suy ngẫm gật đầu: "A." Cười nói khẽ, "tôi không nhìn, tôi che hai mắt." Hắn đưa bàn tay che đôi mắt, nghiêng đầu. "Lâm Lâm, xem đi." Cử chỉ của hắn vô cùng đáng yêu.

Tuấn Lâm thấy Nghiêm Hạo Tường làm hành động ngây thơ, trong lòng cũng dịu đi không ít.

Hắn chỉ là đứa trẻ... đúng không? Có lẽ hắn vẫn còn đơn sơ và thiện lương.

Tiết hai là tiết bọn trẻ thích nhất – giờ học thể dục. Những năm 90 nhà trẻ cũng không có nhiều dụng cụ thể dục để chúng chơi đùa, tuy nhiên giáo viên có dạy chúng một số trò chơi đơn giản, ví như vỗ tay theo nhịp, hoặc chạy nhảy – để đám học trò có thể tự mình nghịch ngợm, đùa giỡn với nhau.

Bên cạnh đó, Tuấn Lâm còn bị Nghiêm Hạo Tường kéo vào nhóm trẻ con chơi trò 'Quỷ bắt người'. Ban đầu một số đứa không muốn chơi với nhóm trẻ, đặc biệt là Nghiêm Hạo Tường. Nhưng bọn chúng còn quá nhỏ, vẫn thích vui đùa, không chịu nổi cô độc.

Nghiêm Hạo Tường mặc kệ đám trẻ chơi 'Quỷ bắt người' chấp nhận hay từ chối, hắn đã tự ý tham gia. Hắn cũng kéo Tuấn Lâm vào cùng, chạy tới chạy lui theo đám bạn.

Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường nắm chặt tay, muốn tránh cũng tránh không xong. Hơn nữa giờ phút này Nghiêm Hạo Tường tươi cười hớn hở chạy theo bọn nhóc, chơi đến nhiệt tình, Tuấn Lâm đành phải ỡm ờ hòa mình theo chúng.

Khó mà tưởng tượng nổi một người thanh niên 26 tuổi lại cùng bọn nhóc chơi những trò hết sức trẻ con. Sống lại, sống lại, đến tột cùng vì đâu mà sống lại? Chẳng lẽ muốn cho cậu lần nữa trải nghiệm những lạc thú ấu thơ? Cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường bên cạnh đang ầm ĩ vui đùa, lập tức phủ nhận suy nghĩ đó.

"A! Nghiêm Hạo Tường là quỷ!" Một bé trai là 'quỷ' ôm lấy Nghiêm Hạo Tường. Chỉ cần 'quỷ' bắt được 'người', 'người' liền thành 'quỷ'; có nhiều hơn một con 'quỷ', Nghiêm Hạo Tường chính là một trong những 'con quỷ' kia.

Nghiêm Hạo Tường  buông tay Tuấn Lâm, cười hì hì bảo: "Lâm Lâm, tôi là quỷ. Tôi đếm một, hai, ba, mau chạy đi, tôi muốn tóm Lâm Lâm."

Lời hắn nói y hệt kiếp trước. Vì vậy cậu theo chân bọn nhóc làm 'người', chạy loạn cào cào bỏ trốn.

Nghiêm Hạo Tường  làm quỷ thật vui vẻ, phía xa hắn đã tóm được mấy cậu bạn rồi.

Số phận để Tuấn Lâm tái sinh làm thiếu nhi lần nữa, tựa hồ cậu cũng cảm nhận được sự hào hứng của trò chơi. Cậu chạy thật nhanh, lại bị một đứa trẻ kéo tay, ngước mắt thì thấy Hùng Hùng.

Nhóc mập hơi thẹn thùng bảo: "Lâm Lâm, xin lỗi. Cậu về ngồi với mình được không?" Giờ nó ngồi một mình, nó thấy cô đơn và tẻ nhạt. Hơn nữa bình thường Tuấn Lâm đối xử tốt với nó, còn luôn cùng nó chơi đùa. Nó hối hận, hối hận vì đã để Lâm Lâm ngồi với Nghiêm Hạo Tường .

Tuấn Lâm có hơi ngạc nhiên, lại nghĩ trẻ con vẫn là trẻ con. Sáng một câu, chiều một câu khác, hơn nữa ngồi với Hùng Hùng vẫn tốt hơn ngồi với hắn nhiều.

"Được." Tuấn Lâm cười nói.

Xiềng Xích Yêu Thương  [重生之囚宠] Another name:''Muốn giấu em đi để bảo vệ em''Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ