Phiên ngoại 2

695 8 0
                                    

Ở phòng nghỉ thay xong quần áo, Bùi Dục Uyên nhìn đồng hồ hiện cũng đã đến giữa trưa, không biết cô gái nhỏ trong nhà thế nào rồi, hơi suy nghĩ một chút liền cất bước đi ra ngoài.

Mới vừa đi đến cửa, liền thấy được giúp việc đang chăm sóc hoa viên.

Dì họ Phương, là mẹ Bùi giúp bọn họ tìm một bảo mẫu, ngày thường lúc Bùi Dục Uyên không ở nhà sẽ lại đây nấu cơm hoặc là quét tước gì đó, chủ yếu vẫn là chăm sóc nhà và cái vị đang mang thai.

"Bùi tiên sinh đã về rồi?" Dì Phương buông kéo, nhìn anh đi đến.

Bùi Dục Uyên gật đầu, đem áo khoác giao cho dì, tầm mắt quét một vòng lầu một.

Dì Phương vừa thấy liền hiểu, "Bùi phu nhân còn đang ngủ." Dì cười đem áo khoác treo trên giá treo mũ áo.

Bùi Dục Uyên nhíu mày, "Buổi sáng cô ấy có ăn gì hay không?" Đã qua giờ cơm trưa mà còn ngủ?

"Ăn, buổi sáng tiên sinh đi khoảng một giờ đồng hồ, tôi liền đi lên gọi phu nhân, rất giống đứa bé nhỏ, không thức dậy nổi, khuyên can mãi mới chịu dùng một ít canh trứng cùng sữa chua, ăn xong lại đi lên ngủ."

Sau khi nghe xong Bùi Dục Uyên nhăn mày càng sâu.

Dì Phương sợ anh lo lắng, an ủi nói: "Tiên sinh yên tâm, phụ nữ mang thai chính là như vậy, thật sự thích ngủ."

"Tôi trước đi lên nhìn cô ấy."

"Được, đồ ăn đều chuẩn bị ổn, Bùi tiên sinh, cậu xem khi nào ăn cơm?"

"Chúng tôi rất nhanh sẽ xuống." Bùi Dục Uyên đi lên lầu, đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người nói với dì Phương, "Trong khoảng thời gian này, làm phiền đến dì Phương."

"Bùi tiên sinh không nên khách sáo. Nếu cậu đã trở lại, tôi đây liền đi trước." Dì Phương cười hiền từ.

"Được, dì đi cẩn thận."

Dì Phương đem đồ ăn bưng lên bàn sau đó mới rời đi, lúc đi trong lòng cảm khái một trận.

Bùi tiên sinh không yên tâm để vợ ở nhà một mình, uỷ thác cho mẹ anh tìm đến bà. Anh đưa ra điều kiện rất tốt, chính là lúc anh không có ở nhà thì lại đây chuẩn bị một ít đồ ăn gì đó, dọn dẹp vệ sinh, chăm sóc Bùi phu nhân một chút, anh trở về thì bà có thể rời đi, công việc rất nhẹ nhàng. Vợ chồng hào môn bà gặp qua không ít, nhưng là giống Bùi Dục Uyên như vậy bà lại thấy rất ít, bởi vì nguyên nhân trong bụng mang cốt nhục nên việc mẫu bằng tử quý ( mẹ vinh hiển nhờ con ) cũng rất nhiều. Tuy rằng bà mới đến vài ngày nhưng là dì Phương có thể nhìn ra được, Bùi tiên sinh đối với Bùi phu nhân thật đúng là đặt ở đầu quả tim mà.

Ngay ngày bà đến, Bùi Dục Uyên từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ giao việc cho bà thật rõ ràng, giờ nào phu nhân ròi giường, khi nào nghỉ trưa, phu nhân thích ăn gì, có cái gì phu nhân không thích ăn, điều hòa mở bao nhiêu độ, phải để ý đến cảm xúc của phu nhân, lúc phu nhân tức giận nên dỗ dành một chút, sau đó gọi điện thoại cho tiên sinh...

Từ trước tới nay, đường đường là tổng tài của tập đoàn quốc tế Gia Hoa, đối với cô gái nhỏ, anh đều kiên nhẫn cùng ôn nhu, người thường hiếm khi sẽ làm được như vậy, huống chi là vợ chồng nhà hào môn, Bùi tiên sinh thật sự không giống như vậy, dì Phương lại cảm thán, phụ nữ a, thời điểm mang thai là có thể nhìn ra mình đã gả đúng người yêu mình hay không...

Bên đây Bùi Dục Uyên lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng, hướng bên trong đi đến.

Trên giường cô gái ngủ đắp chăn nửa người, nằm nghiêng ở trên giường, trong lòng ngực ôm gối đầu của anh, không hề ý thức mà ở trên giường lăn một vòng lớn.

Tuy rằng giường ngủ đủ lớn, nhưng hành động này vẫn là làm Bùi Dục Uyên sợ hãi khiếp vía, sợ cô một khi không cẩn thận đụng trúng chỗ nào đó. Anh đi nhanh đến, ngồi ở mép giường, duỗi tay ổn định cơ thể cô.

"Thật là, như thế nào ngủ càng ngày càng không quy củ?" Cô gái nhỏ trước kia trong lúc ngủ ngoan ngoãn bao nhiêu, từ khi mang thai, nếu không có anh ở bên cạnh, cô có thể ngủ từ đầu giường mà lăn đến cuối giường.

"Ưm," Lý Tinh La lắc lắc đầu, giống như chú cún nhỏ tới gần mà ngửi ngửi, không mở mắt ra, giọng mềm mại nói, "Anh đã về..."

Bùi Dục Uyên khều khều tóc trên mặt cô, "Ừm, chúng ta nên đi xuống ăn cơm."

Lý Tinh La cọ cọ tay anh, không nói gì.

"Buồn ngủ nhiều như vậy sao?" Nhìn đến cô, anh thật sự lo lắng.

Lý Tinh La mày đẹp nhíu lại, duỗi tay dụi mắt, "Ừm..."

Bùi Dục Uyên nhẹ nhàng bắt lấy tay nhỏ của cô đang dụi dụi mắt, không cho cô dụi tiếp. Anh sốt ruột trong lòng, đã ngủ bao nhiêu mà bây giờ vẫn còn ngái ngủ như vậy?

Lý Tinh La miệng bĩu bĩu ra, nhỏ giọng mà uỷ khuất nói: "Anh, em cũng không biết, em rõ ràng ngủ nhiều rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt, không muốn động... Không có sức..."

Bùi Dục Uyên lại sợ cô lo lắng, lập tức an ủi, "Không có gì, muốn ngủ chúng ta liền ngủ, bất quá phải ăn cơm mới được?" Anh quyết định đợi lát nữa liền gọi điện thoại hỏi bác sĩ cùng mẹ một chút.

"Ưm, không phải em muốn ngủ, là bánh bao nhỏ muốn ngủ, nó rất lười biếng!" Giống như đang dạy dỗ đứa bé, cô còn vỗ vỗ cái bụng nhỏ.

Bùi Dục Uyên nhìn dáng vẻ này của cô, dở khóc dở cười, "Đúng đúng, Tinh La của chúng ta mới không muốn ngủ, hiện tại ngồi dậy được không?"

"Không muốn động nha, anh ôm em!"

Bùi Dục Uyên nâng cô dậy, làm cô dựa vào trên người mình, lấy áo khoác bằng vải dệt cẩn thận mặc vào cho cô, rồi sau đó mới vững vàng mà đem cô ôm đi xuống lầu.

NGƯỜI TÌNH NHỎ - [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ