Chương 7 : Hoàn

918 42 9
                                    

Những điều bí mật sẽ mãi mãi là một dấu hỏi hay sẽ được bật mí cho mọi người biết, liệu những bí mật đó là tốt hay là xấu,hạnh phúc hay đau khổ,trong sáng hay đen tối.
Những điều được ghi trong cuốn nhật ký của Lộc Hàm
Chỉ còn một ngày nửa thôi là vào ngày 14/2 là ngày Valentino lễ tình nhân của các cặp trai gái yêu nhau và cũng là ngày tỏ tình của các cô gái,tại sao con gái phải tỏ tình chứ sao không để con trai làm chứ thật là chàm chán.Cả trường tôi nháo nào vì các lễ tình nhân này chủ yếu là các cô gái nào là hết mua nguyên vật liệu làm sôcôla rồi mua quà chọn dây nơ nào cho đẹp thật là nhức cả đau tại sao con gái phải làm những việc này chứ.Bỗng có người đạt vai tôi từ phía sau lưng vào tôi giật cả mình
- Lộc Hàm cậu có mua gì cho ngày Valentino không ?
- Không.Tớ không mua gì cả
- Vậy thì thôi
Thế Huân đã vào lớp từ rất sớm anh ta đã được cuộc trò chuyện của tôi với cô bạn cùng lớp.Cậu tiến gần tới chỗ tôi đang ngồi và hỏi :
- Chào buổi sáng
- Chào.
- Xem ra cậu không thíck ngày Valentino thì phải ?
- Phải.Ngày đó chỉ thíck hợp với tình nhân mà thôi còn những người cô đơn thì không
- Vậy cậu có muốn tìm tình yêu của mình trong cái ngày tình nhân này không ?
Lộc Hàm đã trả lời lại một cách lạnh lùng như thế này :
- Đừng bao giờ để cho kẻ khờ dại hôn mình hoặc để nụ hôn biến mình thành kẻ dại đó là một câu nói trong hài hước Mỹ,tôi không muốn chở thành một kẻ khờ dại trong tình yêu vì vậy tôi sẽ không yêu một ai cả
Thế Huân cười :
- Điều đó là không thể cậu không thể ngăn cản được điều đó trước sau gì nó cũng sẽ đến với cậu,không chỉ là khờ dại mà là điên dại đấy
Thật sự tôi không hiểu Thế Huân đang nói gì nữa nó giống như một lời cảnh báo, những lời nói của tôi như là lời xúc phạm đến anh ta vậy,tại sao tôi lại nói vậy tôi cũng không biết nữa.Những lời nói đó có vẻ nhưng đã làm cho tôi buồn vì vậy tôi không muốn về nhà và tôi đã vào thư viện của trường đọc hết cuốn sách này đến cuốn sáck khác hết chồng này đến chồng khác tôi đã đọc những cuốn sáck mà tôi nghĩ chẳng bao giờ đụng đến nó đó là sáck về những điều kỳ lạ của thế giới,để làm gì chứ để giết chết khoảng thời gian chàm chán này hay là một điều gì đó mà tôi không biết.Tôi đã vô tình thấy một cuốn trang tông màu đen với tựa đề là những điều kỳ lạ của thế giới sao tôi không thấy nó trong kệ sách của thư viện hay là trong lúc tôi ôm chồng sáck nhiều quá nên không để ý.Tôi không hiể tại sao tôi là cầm cuốn sáck đó lên mặc dù tôi chẳng có hứng thú gì với nó,tôi đã bắt đầu mở cuốn sáck ra trông nó khá cũ hèm giấy đã ngả sang màu vàng úa tôi bắt đầu đọc nó thật thẻ nhạt nó đã gây cho tôi buồn ngủ tôi muốn đóng cuốn sách lại nhưng không thể, tay tôi nó cứ bắt tôi lặt từ trang một mặc dù tôi muốn dừng lại nhưng không thể tôi cứ lật mãi lật mãi cho đến khi tới một phần đó là những điều về Mà cà rồng thì dừng lại, tay tôi đã theo ý của tôi tôi bắt đầu từ trang một,nó chẳng có gì hay nhưng nó không gây cho tôi buồn ngủ cũng như nhàm chán tôi đã đọc tới trang thứ mười những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra,nó tả những hình dạng của Ma cà rồng nào da trắng bệt dáng người cao mảnh dẻ nhưng rất khỏe mạnh xinh đẹp và thông minh,và họ bất tử đặc điểm là họ có đôi mắt đỏ và có thể thay đổi màu mắt theo tâm trạng của mình có một sức mạnh phi trường chẳng ai có thể chóng lại họ và chẳng bao giờ ăn gì chỉ hút máu người mà sống thôi,cực kỳ sợ tỏi và ánh nắng mặt trời.Khi tôi đọc trong thì tôi rất sợ bởi gì nhưng điều đó thật sự rất giống với Thế Huân một cách kỳ lạ trùng hợp đến ngẫu nhiên,tôi phải làm gì đây tôi sợ hãi vô cùng bỗng có một giọng nói vang lên :
- Giờ này chưa về nữa sao ?
Đó là Tử Thao,tôi nên nói gì với anh ta đây nhưng tôi phải tìm rõ chuyện này
- Xe em hư rồi anh chở em về được không ?
- Được
Tối hôm đó,tôi không thể ngủ được người tôi toát mồ hôi lạnh cứ hể nhắm mắt là thấy Thế Huân đang cố hút chạy máu của tôi điều đó làm tôi cảm thấy rất sợ thì tôi lại thấy Thế Huân đang đứng sừng sứng trước mặt tôi khi tôi mở đèn sáng lên thì lại biến mất cứ như vậy cho đến xuống đêm làm tôi chẳng nào nhắm mắt được,đêm đó thật sự là ác mộng đời tôi.Sáng hôm sau,gương mặt đã tiều tụy đi hẳn gương mặt xanh xao trông chẳng có sức sống gì cả cứ như môt cây khô,thấy tôi trông khó coi như vậy bà lo lắng biểu tôi hãy ở nhà đi Tử Thao cũng bảo như vậy,nhưng tôi phải giải quyết chuyện này.
- Cháu không sao đâu ?
Tôi đã nhờ Tử Thao chở tôi đến trường vì tôi chẳng còn chút sức lượng nào mà chạy xe nữa,trên đường đi tôi đã ngủ một giấc từ người của Tử Thao toát lên một hơi ấm giống như ánh sáng mặt trời vậy sưởi ấm cho cơ thể mệt mỏi và yếu đuối này.
- Tới nơi rồi xuống đi
- Cảm ơn anh
- Này,sao không chịu ở nhà đi tình trạng này làm sao mà đi học được chứ !
- Em không sao đâu anh đừng lo
Tôi đã bắt đầu vào trường Tử Thao không muốn tôi vào trong trường hay sao mà luôn tìm mỗi cách để nuối chân tôi.Càng đi sâu vào bên trong trường thì tôi cảm thấy được rằng có một người nào đang đi theo tôi khi tôi quay lưng lại thì người đó biến mất, tôi có ý định là vào trong lớp học mặc dù không hiểu tại sao tôi lại đi vào trong khu viên của trường tôi đi dần dần vào và dần chân lại một nơi rất đẹp,một đồng cỏ xanh ươm nhiều hoa lạ và đẹp và chợt miệng kêu to mặc dù không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy
- Anh ra đi tôi anh đang ở đây
Và rồi từ lên cao một cành cây đang rung rinh một chàng trai đang ở đó và anh ta nhảy xuống chạm mặt đất,rồi đi về của Lộc Hàm với tốc độ rất nhanh
- Xem ra cậu biết tất cả rồi nhỉ ?
Tôi ngật ngùng nói như thể tôi không muốn điều đó là sự thật
- Cậu... cậu là Ma cà rồng
Thế Huân cười
- Biết nhưng rồi thì đến gặp tôi làm gì ?
- Tôi không biết chỉ là tôi muốn chứng minh điều đó là đúng hay sai
- Vậy cậu đã chứng minh được điều đó đúng vậy cậu có sợ tôi không ?
Tôi ngật ngùng nói vì tôi biết phải trả lời làm sao
- Tôi không biết ?
Thế Huân có vẻ buồn khi nói điều này với tôi
- Vậy cậu đi đi coi như đây là chuyện bí mật giữa tôi và cậu
Nói xong cậu ta đã biến mất,thật sự rất khó khăn khi nói ra điều nhưng cuối thì tôi cũng đã nói ra được những gì mình nghĩ trong lòng
- Thật sự thì tớ không hề sợ cậu cũng chẳng hề ghét cậu,thật sự tớ phải nói sao cho cậu hiểu đây,một cảm giác rất lạ cũng không hẳn là yêu hay ghét bỏ gì cậu,có lẽ những gì tớ nói ở lớp học đã làm cậu buồn thì cho tớ xin lỗi nhưng đó cũng chỉ là buộc miệng mà nói ra thôi thật sự thì tớ không hề ghét cậu,trong lòng tớ đã nảy sinh nên một cảm giác rất lạ tớ thật sự rất mệt mỏi với cảm giác này nên tớ đã buộc miệng nói ra nhưng thế,có thể cậu sẽ nghĩ tớ là một kẻ ngốc khi nói ra điều này thật sự thì tớ ...tớ...muốn...muốn ở bên cạch cậu mà thôi.
Bỗng Thế Huân quay trở lại đứng nay trước mặt Lộc Hàm ở một khoảng cách rất gần và có vẻ bất mãn và nói :
- Đó là những điều cậu nghĩ sao,cậu muốn ở cạch một Ma cà rồng thật là nực cười đấy
Tôi rất chắc chắn khi nói :
- Phải.Có lẽ cậu đã nói đúng không chỉ là kẻ khờ dại mà tớ đã trở thành kẻ điên dại mất rồi.
- Vậy cậu không sợ tớ thật sao,vậy cậu biết tớ sống bằng gì không ?
Tôi lo lắng sợ hãi khi nói điều này
- Cậu chẳng ăn gì cũng như uống gì chỉ sống bằng cách hút máu người mà thôi
- Cậu đã biết như rồi cậu không sợ tớ sẽ giết cậu sao ?
- Không.Tớ không sợ,tớ nghĩ cậu sẽ không làm hại tớ
Cậu ta thở mạnh và cố kìm nén một điều gì đó
- Cậu quá tự mãnh đấy,ngay lúc này tớ đang có ý định muốn giết cậu đấy
Cậu ta nhảy lên một cành cây trên cao nhưng đang tìm cách lẫn lánh tôi nhưng tôi vẫn luôn đuổi theo cậu ta mặc dù rất mệt vì cậu chạy nhanh quá
- Cậu đừng đi theo tớ nữa,xin cậu đấy tớ sẽ giết cậu mấy.
- Sao cậu vẫn luôn tìm mỗi cách lẫn tránh tớ chứ trông khi cậu thật sự không muốn điều đó.
Bỗng cậu ta nhảy xuống mặt đất và nói :
- Được,tớ sẽ không lẫn tránh cậu nhưng tớ sẽ chịu đựng được trong bao lâu,tớ sợ đến một lúc nào đó tớ sẽ giết cậu tớ không muốn điều đó xảy ra.
- Tớ tin cậu sẽ không giết tớ vì cậu là một người tốt
- Một Ma cà rồng làm sao là một người tốt được chứ,tớ chỉ là một kẻ sát nhân mà thôi
- Không.Tớ tin rằng cậu là một người tốt,một Ma cà rồng tốt
Thế Huân đã hỏi cậu thế này
- Vậy em có yêu anh không ?
Cậu hỏi này làm cho tôi rất bối rối không biết nên trả lời làm sao,như tôi chơt nhớ câu thế này" Tình yêu của các chàng trai không nằm ở trái tim mà nằm ở đôi mắt" trích dẫn của Shakespear tôi đã nhìn thẳng vào đôi mắt của Thế Huân như thể nó là một động lực giúp tôi có thể nói ra được điều này và tôi đã chợt thấy một màu xanh biển trong mắt của cậu ấy nó thật đẹp,và tôi mình nên phải làm gì tôi đã lời cậu hỏi này một cách dứt khoác và không hối hận
- Em yêu anh
Cậu trả lời này có vẻ như là những điều mà Thế Huân mong muốn,anh cười và đáp trả lại với tôi rằng
- Anh cũng vậy
Và tôi đã có những cái ôm thật ấm áp chứ không lạnh băng như vẻ bề ngoài của Thế Huân và những nụ hôn nóng bỏng đó là những gì mà tôi đã nghĩ trong ngày Valentino này,tôi thật sự rất bật ngờ về những vì mình đã nghĩ có lẽ như tình yêu này nó đã làm thay đổi cuộc sống vốn có của tôi,tôi và anh ấy đã cùng nhau tận hưởng hết cái ngày Valentino này mà tôi luôn xem nó là một ngày chán nản nhất trong năm.

*Những điều mà Lộc Hàm biết được có vẻ là tốt và hạnh phúc với cô ấy nhưng đó cũng chỉ là sự bắt đầu của những câu chuyện đau khổ khác mà thôi.

End

Cuối cùng cx kết thúc rồi,cuối cùng thì Hàm mỹ thụ và Huân ca ca đã có thể ở bên nhau, mọi người có muốn biết về kết thúc của Tử Thao không,cuối cùng cậu ta lấy Ngô Diệc Phàm,anh trai của Ngô Thế Huân,kết thúc có hậu ha ^_^

[Hunhan] [Ver] Bí mật ma cà rồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ