26 - Feliz cumpleaños

161 23 2
                                    

chắc mấy bồ thất vọng vì cái năng suất của tui lắm :))))), nhmà thi cuối kì đuổi sát đít, vẫn phải ráng set kèo sinh nhật bé Tobio nháaa <33 sẽ là 1 chap dài hơn thường đó



    Chà, nhớ lại cái hồi mình quyết tâm cuồng nhiệt giành lấy cái áo số vào giải quốc gia, năm 2014. Nhưng cũng chỉ còn là tấm ảnh đóng khung gỗ thôi, vì đối với Kageyama thì cao trung là thuở xưa lắc xưa lơ rồi.

    Mọi thứ có vẻ khá suôn sẻ trong suốt hai sáu năm đầu tiên của cuộc đời, cậu tự nhận như thế với sự trung lập tuyệt đối. Bản thân sau khi tốt nghiệp đã xin vào được một câu lạc bộ tuyệt vời, quanh quẩn trên Tokyo những tháng ngày miên mang bên những người đồng đội tuyệt vời và đời đẩy đưa đến với bóng chuyền chuyên nghiệp. Trải qua mấy mùa giải mà mình suýt trượt thẳng cẳng, cho đến thắng lợi, và kể từ tấm vé đến giải Olympic, tiếp tục sự nghiệp của mình một cách đầy danh dự.

    Nghe đúng rồi đó, rõ ràng là một Kageyama Tobio đầy triển vọng của thời hai mươi, hai mốt, gần hơn xíu là của 2018. Phát triển hơn, cơ thể cân đối hơn, và cũng nhận thức bản thân đầy đủ hơn.

    Cho tới dăm bữa tháng này, khi sắp đến khoảnh khắc mình bước sang tuổi hai bảy, cậu mới nhớ ra mình sinh năm chín sáu và đã già chát, đến khiếp.

    Phải gọi là Giáng Sinh mới đúng ấy chứ, vì lâu lắm rồi Kageyama mới chủ động tổ chức sinh nhật, cũng chẳng còn ở quê nhà Miyagi. Cậu đứng miết xuôi vân gỗ của cái khung ảnh cũ đóng bụi, trả lời lần lượt lời hỏi han của mọi người gửi về, lòng gọi là mừng vui dù biểu cảm của tên này sang tuổi mới chả phong phú thêm tí nào. Tin nhắn toàn mấy câu tọc mạch chuyện trai gái mà cậu có hứng thú đâu..

    Giữa dòng nghĩ ngợi, một tiếng 'pop' lôi kéo sự chú ý của cậu, giữa chừng lướt dọc hộp thư sắp nổ tung. Và bỗng đôi mày Kageyama cau tịt khi người gửi là Oikawa Tooru.

    À, cái tên mình không thấy khá lâu rồi, cái sticker mừng giáng sinh lạc quẻ, hôm nay còn chưa phải ngày hai lăm nữa. Đấy là cái bất ngờ đầu tiên. Cái thứ hai, ít mong đợi hơn cái hồi nãy, là điện thoại cậu rung, giật nảy khỏi tay Kageyama và nhạc chuông bắt đầu reo inh ỏi. Một cuộc gọi thoại từ anh ta. Cái này mới làm mặt cậu tái mét nè, nhưng ngón tay theo phản xạ lại tự di chuyển mà bấm vào 'đồng ý'.

    Không rõ lắm, trước khi cậu kịp thuận miệng xin lỗi thì có giọng một thanh niên độ gần trung niên nghe như thều thào nhỏ nhẹ, xung quanh không có nhiều tạp âm, cảm giác như một căn phòng trống trải. "Anh ấn nhầm".

    Kageyama tự khắc nổi da gà, một phần vì cậu mong chờ giọng điệu cau có của anh, mà cậu hay nghe. Dù vẫn còn chút gì đó của thời mười tám thì vẫn là rất khác, trầm hơn nhiều, thanh quản cũng chắc hơn, hơi khàn nữa. Mất vài giây để ngờ ngợ vài điều, khẽ hỏi: "Ở Argentina đang là đêm ạ? Anh đang ngủ?"

    - Ừa, vậy chắc con ma gửi sticker cho nhóc quá. - Oikawa ở đầu dây bên kia thủ thỉ, hình như do chúc mặt vào gối mà âm thanh bị khuất. Kageyama thấy cái vẻ kiêu ngạo đi đâu mất tăm rồi, cũng tự mình đánh giá, không muốn đôi co dài dòng. - Thế thôi, không làm phiền anh nữa. Giáng sinh an lành.

(ONESHOTS) Oikage - Tổng hợpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ