Chương 239: Nhiệm vụ phụ

725 77 15
                                    


Khối bát diện màu đỏ như máu nhỏ như con xúc xắc không ngừng lăn trong không trung và vững vàng đáp xuống lòng bàn tay trắng nõn.

Diệp Sanh bước đi trên hành lang của tòa nhà giảng dạy bỏ hoang, tiếng bước chân không nhẹ cũng không nặng. Sàn hành lang của tòa nhà Bác Văn đầy lông máu và thịt đông lại, gió từ cầu thang thổi lên, những tiếng rên rỉ nghe như tiếng khóc.

Mà cậu lại đang bước đi trong bóng tối, hoàn toàn hòa nhập với môi trường kỳ lạ này, mang đến cho cậu một cảm giác áp bức ngột ngạt.

Khối bát diện bị ném lên xuống, hình vòng cung đẫm máu và kỳ quái.

Những ngón tay dài và trắng của Diệp Sanh nắm lấy nó.

Chiếc áo sơ mi đen khiến phần da hở trên cổ trông trắng trẻo, vai, lưng, eo và chân đều cân đối hoàn hảo. Khi Diệp Sanh đi đến cuối cùng, cánh cửa hoen gỉ và đổ nát của lớp 1 đã chủ động mở ra cho cậu. Kẹt một tiếng, Diệp Sanh ngước mắt lên và nhìn thấy khu vực cấm cuối cùng của phó bản này.

Vụ giết người ban đầu đã biến toàn bộ lớp học thành địa ngục trần gian. Hiện tại, boss phó bản, tên dị giáo cấp D, thầy Tiêu, đang run rẩy dựa vào tường, khi chết, đầu của gã bị xẻ làm đôi và khoét rỗng, bây giờ hai bên trái và phải lại được ghép lại với nhau, và phần trên và phần dưới hơi lệch. Ngũ quan trên khuôn mặt của gã cũng một trên một dưới, biến dạng và méo mó.

Thầy Tiêu vẫn mặc chiếc áo giáo viên nhuốm đầy máu đỏ đen, mỉm cười với Diệp Sanh còn xấu hơn cả khóc.

Thầy Tiêu có răng vẩu, là một loại răng vẩu rất đáng sợ, lởm chởm, giống như một con quái vật.

Điều này phù hợp với tình trạng rối loạn ăn uống của gã.

Diệp Sanh nói: "Ông có biết mình bị kéo vào Trò chơi Khải Minh không?"

Thầy Tiêu run rẩy nói: "Tôi biết, tôi biết. Đế Quốc đã sớm thông báo cho tôi."

Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Trò chơi Khải Minh đặt ra hạn chế gì cho ông."

Thầy Tiêu gần như quỳ xuống trước mặt cậu, khóc lớn: "Tôi không thể chủ động giết người trừ khi người chơi cố gắng tấn công tôi. Tôi, tôi chỉ muốn ăn năng lượng của một số người sống. Tất nhiên, nếu họ muốn tự sát, cho tôi đồ ăn còn tốt hơn nữa."

Ứng dụng Khải Minh nhấn mạnh với người chơi rằng boss phó bản sẽ không chủ động tấn công con người nên họ chỉ cần nhập vai và tìm nhiệm vụ một cách an tâm.

Diệp Sanh: "Nhiệm vụ chính của "Trường trung học Thanh Hòe" là gì?"

Thầy Tiêu nói: "Tiễn tôi đi, cũng chính là... cho tôi ăn no."

Diệp Sanh cúi đầu xem có chỗ nào sạch sẽ không.

Cảm giác ngột ngạt khi cậu đứng đó mạnh mẽ đến nỗi thầy Tiêu lập tức chủ động lau ghế cho cậu.

Diệp Sanh nói: "Nói cụ thể đi."

Thầy Tiêu sao dám giấu?

Gã lập tức kể cho cậu về tất cả các nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ chính của trường trung học Thanh Hòe, đồng thời kể cho Diệp Sanh biết chuyện đã xảy ra ở đây.

【209-End】Sau khi mất trí nhớ có thêm bạn trai cũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ