Ta nhìn phong cảnh bên ngoài, có chút nhàm chán buông mành, lại nhìn đến Phác thái Anh đang nhắm mắt dưỡng thần, ta liền tặc lưỡi hề hề đi qua, đầu lại tựa vào vai nàng, tay cũng ôm bên hông của nàng.
Phác thái Anh thấy ta có nhiều động tác như vậy, nhíu mày, không có đẩy ra, để yên ta ôm. Ta phát hiện Phác thái Anh không có cự tuyệt, liền hắc hắc cười cười, nhắm hai mắt lại chợp mắt.
Phác thái Anh quay đầu nhìn ta, ngoéo một cái khóe miệng, lại lấy bên cạnh một tấm thảm cho ta, cũng tựa vào nhuyễn tháp thượng chợp mắt lên.
Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni nhìn động tác của ta cùng Phác thái Anh, đồng thời liếc nhau, lại ăn ý mười phần học chúng ta cũng chợp mắt một chút.
Sắc trời gần tối, ta lê cái thân lười ngồi dậy, quay đầu phát hiện Phác thái Anh ở bên cạnh đang vạch mành ngắm phong cảnh, hồi qua đầu, lại nhìn đến một màn làm cho chính mình nhìn phi thường thấy lạ.
Kim Trí Tú một thân nam trang ôm Kim Trân Ni, như chim nhỏ nép vào người dựa vào Kim Trân Ni, mà Kim Trân Ni một thân nữ trang cũng là một tay ôm lấy bả vai Kim Trí Tú đang ngủ say.
Ta ngẫm nghĩ, như thế nào lại thấy kì quái nhỉ? Ta lắc lắc đầu, lại quay đầu đối với Phác thái Anh làm nũng nói :"Anh nhi, ta đói bụng."
Phác thái Anh nghe ta nói, buông mành, hỏi :"Tỉnh? Đói bụng trên bàn có điểm tâm, nhanh sẽ đến khách điếm thôi , ăn chút điểm tâm trước đỡ đi." Lại đối với điểm tâm trên bàn nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, ta gật gật đầu, cầm lấy một cái hoa quế cao, cắn một miếng, lại trộm ngắm nhìn hai người bên cạnh đang ngủ say, cười hắc hắc, trực tiếp hôn lên môi Phác thái Anh .
"Có... Ngô......" Phác thái Anh nhìn ta có hành động càn giỡn, vừa muốn nói có người, lại bị ta ngăn chặn lại, Phác thái Anh từ chối một chút, bất quá vẫn là ôm cổ của ta đáp lại.Thật lâu sau, ta cùng với Phác thái Anh mới buông nhau ra, ta lại liếm liếm môi, bởi vì vừa rồi ăn hoa quế cao, cho nên miệng Phác thái Anh cũng có một chút hương vị hoa quế cao.
Phác thái Anh đỏ mặt nhìn hai người bên cạnh kia, thấy họ không có bị hành động của hai người làm cho tỉnh dậy, liền thở ra một hơi, lại giận dữ trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái.
Ta bị Phác thái Anh trừng mắt, nhìn một chút, cười cười, lại ôm lấy nàng, cọ cọ vào cổ trắng nõn của nàng, nói :"Ta nghĩ cùng ngươi đi khắp thiên hạ, chu du thiên hạ, du sơn ngoạn thủy, một cuộc sống ẩn cư, tiêu diêu tự tại."
Phác thái Anh bị ta cọ có chút nhột, liền nghiêng đầu, lại nghe ta nói, câu thần cười, nói :"Tốt, chờ chuyện trong cung yên ổn , ta liền cùng ngươi ẩn cư, du sơn ngoạn thủy như thế nào?".
Nghe vậy, ta cười cười, nói :"Đây là ngươi nói nga, nhất định phải theo ta ẩn cư cùng du sơn ngoạn thủy." Nói đến đoạn sau, thanh âm đã muốn nhỏ đi, vẻ mặt cũng ảm đạm rồi trầm đi. Anh nhi, nếu là chúng ta đi trở về, cung thay đổi, kia...... Ngươi còn có thể theo giúp ta ẩn cư, du sơn ngoạn thủy sao?
Phác thái Anh nghe thanh âm của ta dần dần nhỏ đi, quay đầu lại nhìn đến ta thần sắc ảm đạm, trong lòng có chút nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu, từ lần trước theo vào trong cung sau khi trở về, liền cảm thấy ta rất quái lạ, cảm thấy có chút không thích hợp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LICHAENG] [ JENSOO] Trăm lượng bạc, ta liền lấy thân báo đáp
HumorTác Giả: Mị Nghiêu Thể Loại: xuyên không gian lịch sử, cung đình, HE