Ta vừa nhắm mắt lại không biết ngủ khi nào, đã bị Phác Thái Anh gọi dậy, ta có chút miễn cưỡng , hơn nữa nơi nào đó còn rất đau, ta đêm qua bị Phác Thái Anh hành ta đau đến thắt lưng muốn rớt ra. Một đêm chín lần. Cha mẹ a! Ta rốt cục có thể hiểu được Phác Thái Anh vì sao khi bị ta ăn liền phẫn hận mang theo ánh mắt tính kế . Đây là rõ ràng muốn cho ta nếm trải cảm giác mà nàng lúc trước chịu khổ a!
Ta quay đầu nhìn người bên cạnh tinh thần toả sáng, trong lòng âm thầm oán thầm:"Một đêm chín lần a, còn không chịu ngủ ."
Ta miễn cưỡng nói:"Anh nhi, ngươi sớm như vậy đem ta gọi dậy làm gì a?" Không biết ta bị ngươi ép buộc đều thân không còn sức lực a?!
Phác Thái Anh nhìn ta miễn cưỡng, bộ dáng không vui ý rời giường , đắc ý cười cười, xem ra ngày hôm qua đem nàng ép đủ thê thảm, trong lòng một trận vui sướng.Phác Thái Anh lại chớp mi nhìn ta nói:"Chàng đã quên sao? Thành thân về sau phải đi ẩn cư, phụ hoàng đêm qua đã ở trước mặt đại thần có nói qua, thái tử ca ca sẽ kế vị, mà phụ hoàng hiện đang ở bên ngoài chờ chúng ta, Chàng muốn cho phụ hoàng chờ sao?"
Nghe vậy, ta nhanh rời khỏi giường, lại đã quên chính mình không có mặc quần áo, chính mình lại không tự giác, mà là chạy nhanh xuống giường đưa cặp mông tròn trịa hướng nàng chạy thẳng tới tủ quần áo. Phác Thái Anh nhìn đến hành động người kia, hơi hơi đỏ mặt, la một tiếng, nói :"Chàng còn không mau đem quần áo mặc vào, như vậy còn thể thống gì."
Ta nghe được lời nói của Phác Thái Anh, ngao một tiếng, trực tiếp che kín ba điểm của mình lại, lại đối với Phác Thái Anh kêu lên:"Xoay người, xoay người, đừng nhìn!" Nghe vậy, Phác Thái Anh nhíu mày, quay mặt đi, lại phát hiện trước mặt mình có cái gương, yêu một tiếng, liền đối với trước gương đánh giá dáng người của ta.
Ta chạy nhanh vào ngăn tủ lấy ra một bộ nam trang màu trắng để thay, quay đầu lại phát hiện Phác Thái Anh đưa lưng về phía ta, ta buồn bực tiêu sái đi qua, vừa định hỏi, lại phát hiện Phác Thái Anh nhanh chóng quay lại nhìn ta, lại có thâm ý khác liếc ngực của ta một cái. Liền đi ra ngoài, để lại một câu làm cho ta hộc máu :"Nghiêu dáng người chàng trừ bỏ ngực ra, cái khác cũng như ai, ngươi cho dù không cần quấn ngực cũng không có người biết chàng là nữ tử."
Nghe vậy, ta run rẩy nhìn đến Phác Thái Anh bước đi qua gương, cố nén xúc động của mình khi nhìn cái gương chết tiệc kia, thật mạnh đối với gương hừ một tiếng, lại cầm lấy đồ đạc chạy trốn đeo lên lưng, rồi đi ra ngoài.
Ta đẩy cửa ra, phát hiện Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni hai người này đã trở lại, thật là cái đồ trọng sắc khinh bạn, ngay cả ta cùng Anh nhi thành thân cũng không đến.
Ta quay đầu không để ý tới các nàng, trực tiếp đuổi kịp Phác Thái Anh, vừa nghi hoặc nhìn bốn phía, phát hiện Hoàng Thượng cũng không có ở đây, liền quay đầu buồn bực hỏi:"Hoàng Thượng đâu?" Nghe vậy, Phác Thái Anh nghiền ngẫm một lát, nói:"Trong cung."
Ta nghe Phác Thái Anh nói, trong lòng liền tức giận, còn chưa nói nói, lại bị Phác Thái Anh đoạt trước "Nếu Thiếp không nói phụ hoàng đang đợi chàng, thiếp xem chàng một ngày cũng không đi, bất quá phụ hoàng đúng là chờ chúng ta, chờ chúng ta đi tìm hắn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[LICHAENG] [ JENSOO] Trăm lượng bạc, ta liền lấy thân báo đáp
HumorTác Giả: Mị Nghiêu Thể Loại: xuyên không gian lịch sử, cung đình, HE