3

1.8K 122 14
                                    

"Như vậy có tiện không ạ?"

Wooje đang bối rối trước cửa xe của hắn, em nắm lấy góc áo rồi đứng đó. Lúc nãy, khi ăn cơm xong hắn bảo rằng sẽ đưa em về nhà. Em không rõ lý do vì sao bản thân cảm thấy chột dạ, nửa muốn được đưa về, nửa muốn không. Có phải em sợ bị anh trai phát hiện khi quen biết với huấn luyện viên Moon không?

"Em yên tâm, tôi tự tin về trình độ lái xe của mình lắm. Lên xe nhé, trời cũng khá tối rồi."

Vấn đề là em không phải do dự về chuyện đó! Lỡ như anh trai biết được hắn với em đi cùng nhau thì phải làm sao? Có trời mới biết Choi Wooshik sẽ phản ứng như thế nào chứ. Anh trai em, ảnh rất ghét bị lừa dối.

Thấy em vẫn cứ do dự không muốn lên xe, hắn liền không biết phải xử lý thế nào. Mở cánh cửa xe và bước đến bên em, hắn nói.

"Có phải em không muốn kết bạn với tôi đúng không? Tôi đang làm em khó xử phải không? Hay tôi không..."

"Không phải như thế...tôi-i...anh và anh trai tôi quen nhau mà..."

Hắn ngơ ngác nhìn em, đôi mắt hiện lên sự khó hiểu, liên quan gì đến Choi Wooshik?

"Anh trai em có gì sao? Sao lại nhắc đến nó?"

"Tôi-i ...nói với anh trai là hôm nay đi ăn với bạn..."

Nói rồi em cắm mặt xuống đất, đôi tai ửng đỏ lên vì ngại, tay nhỏ lại nắm chặt góc áo hơn nữa. Ngại chết mất! Biết vậy từ đầu nói rõ có phải tốt hơn, giờ cảm giác như em đang lén lút "yêu đương" với thầy của anh mình vậy? Trời ơi! Em vừa nghĩ gì thế!

"Haha...em đáng yêu thật đó. Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi sẽ dừng cách xa nhà em một đoạn nhé? Được không."

Hắn vô thức vừa nói vừa đưa tay lên xoa mái tóc bồng bềnh của em. Nó mềm và mượt, trên tay hắn còn vương lại chút mùi hương sữa nhè nhẹ của em, có lẽ là mùi dầu gội nhỉ? Em ấy lúc nào cũng đáng yêu!

Cuối cùng cũng đã ngồi lên chiếc xe của hắn, em đang định với tay thắt dây an toàn thì một cánh tay to lớn vươn đến. Cả người hắn như đổ dồn vào người em, khoảng cách của cả hai giờ đây chỉ còn lại vài centimet. Gần quá! "Thịch" tim em lại đập nhanh nữa rồi. 

"Thắt dây an toàn cẩn thận nhé, có gì không thoải mái thì nói cho tôi biết."

"Vâng-g..."

Sự bối rối mãi một lúc sau mới có thể tan bớt. Em đưa mắt hướng ra cửa sổ ngắm nhìn đoạn đường thành phố. Cũng khá lâu rồi em mới dành cho bản thân một chút thời gian nghỉ ngơi, không còn bận tâm về những bức tranh, màu sắc, bố cục,... Em cảm thấy hôm nay hình như mình đã không còn nghĩ đến chuyện đó nữa? Em chỉ nhớ hắn đã dịu dàng thế nào khi gấp từng chút đồ ăn em yêu thích vào chén em, hắn cười với em và nói những câu chuyện thú vị khiến em vui vẻ. Mà chuyện hắn kể toàn là nói ra tật xấu anh trai em không nhỉ? Nhưng trong đó em vẫn nhận ra, hắn đã rất quan tâm đến anh trai mình, có lẽ anh trai em đã tìm được một người huấn luyện viên xuất sắc và tận tâm như hắn.

"Tôi có thể xem tranh em vẽ được không?"

Suy nghĩ của em dừng lại khi nghe tiếng hắn cất lên, em nghiêng đầu về phía hắn, có lẽ hắn cũng thích tranh em vẽ nhỉ. Thật tốt!

| On2eus | • Trăng trong đêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ