(phần 2: redamancy) 6

205 20 0
                                    

"Vậy rốt cuộc mối quan hệ giữa cả hai đứa là như thế nào?" Jiwoong mở lời trước.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi cuối tuần mà Jiwoong được nghỉ ngơi và không phải lên công ty, nhưng Hanbin và Gyubin thì lại không rảnh rỗi như hắn, vì cả hai phải vào trực cuối tuần ở bệnh viện. Dù vậy, công việc cuối tuần thường cũng không nặng nhọc như các ngày thứ trong tuần, thế nên, hiện tại cả ba người bọn họ đang ngồi quây lại một chỗ trong căn tin của bệnh viện.

Đang trong giờ nghỉ trưa nên Jiwoong đã tranh thủ đến gặp Hanbin, người cũng bận rộn không kém gì hắn, nhưng lại vô tình quên mất Hanbin có một đứa em trai rất bám người. Do đó, trong khi Jiwoong và Hanbin tranh thủ ăn trưa cùng nhau, Gyubin chỉ có thể ngồi đối diện nhìn hai anh của mình ngọt ngào mà không thể làm gì ngoài liên tục uống ly americano đá trước mặt.

"Tụi em là người yêu của nhau, như hai anh vậy đó." Đối với câu hỏi của Jiwoong, Gyubin đưa ra một câu khẳng định vô cùng chắc nịch. "À, nhưng đối với Duệ thì tụi em là người yêu cũ thôi."

Một câu nói bồi thêm sau đó của Gyubin đã làm Jiwoong phải chau mày một chút. Hanbin thấy hắn nhìn sang mình như đang mong chờ một lời giải thích thì liền rút khăn giấy lau miệng, rồi mới nói: "Tuyền Duệ đòi chia tay với Gyubin vào bốn năm trước, nhưng Gyubin không chịu. Thằng bé bảo em rằng chỉ cần một bên không đồng ý và vẫn còn yêu bên còn lại thì cả hai vẫn chưa chính thức chia tay."

Gyubin ra hiệu cho Hanbin cứ tiếp tục thưởng thức bữa trưa, còn lại thì để cậu nói tiếp: "Bốn năm qua em không bay sang Thượng Hải là vì Duệ không chịu gặp em. Năm nào em cũng đều đặn gửi quà vào các ngày lễ cho anh ấy, cả quà cho Tiểu Thần em cũng không tiếc rẻ gì. Nhưng mà Duệ không thiếu thốn gì về vật chất cả, nên chắc vì thế mà em không làm anh ấy lay động được."

"Ừ, anh có nghe nói cậu ấy là ứng cử viên sáng giá cho việc thừa hưởng phần lớn tài sản thừa kế của Thẩm gia rồi." Lần này đến lượt Hanbin hỏi: "Nhưng vậy thì liên quan gì đến việc cậu ấy đòi chia tay với em vậy?"

"Anh ấy không kể, em cũng không hỏi. Năm ấy Tiểu Thần cũng còn nhỏ và gặp một việc sốc như thế nên thằng bé cũng không còn tâm trí đâu mà nhớ để kể lại cho em." Gyubin nhún vai, xem như đó là một việc vô cùng bình thường giữa cậu và Tuyền Duệ.

"Hai đứa thật sự cần phải nói chuyện nghiêm túc đi. Đã bốn năm rồi đấy. Gia đình anh hợp tác với gia đình cậu ấy cũng đã lâu năm nhưng anh cũng chỉ thân với cậu ấy trong bốn năm qua. Đó là lúc Tuyền Duệ mới nhậm chức Tổng giám đốc đó. Nhưng trong bốn năm qua, anh thấy cậu ấy chỉ điên cuồng làm việc thôi, đến nỗi đổ bệnh như bây giờ đấy." Jiwoong tặc lưỡi. Dù hắn bận thật, nhưng cũng không phải là loại nghiện công việc để quên đi tất cả như Tuyền Duệ. Chưa kể, có người yêu là bác sĩ như Hanbin bên cạnh, hắn có muốn lơ là sức khoẻ thì cũng khó.

"Em biết chứ. Em chỉ đợi anh ấy xuất viện là sẽ hẹn gặp nói chuyện đàng hoàng liền mà." Gyubin gật gù khi nghe Jiwoong khuyên.

Nói rồi, Gyubin xin phép hai anh lớn để trở về phòng làm việc tiếp, đồng thời cũng không cản trở bọn họ nữa.

Tuy nhiên, Gyubin tính không bằng Tuyền Duệ tính.

remedy for redamancyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ