Nghi Ngờ Đến Cực Điểm

27 0 0
                                    

HỒI THỨ MƯỜI SÁU: NGHI NGỜ ĐẾN CỰC ĐIỂM

---

Hai người đàn ông chạy thục mạng trong màn mưa lạnh đến thấu xương. Một vài người trong làng đuổi theo, nhưng chỉ vừa mới tới cổng làng thì chẳng ai dám bước qua. Họ sợ hãi thế giới bên ngoài cổng làng, nhất thời chỉ ngập ngừng trước cổng, nhìn theo bóng hai người đàn ông nhỏ dần rồi biến mất.

Trời vẫn mưa như trút nước, những ngọn đuốc cháy phừng phừng bị nước mưa làm cho tắt ngúm. Có vài người nhìn lên trên tán cây thì chẳng thấy thị Thập hay thị Lam đâu nữa. Rõ ràng vừa nãy hai người đó còn đương ngồi vắt vẻo trên cây, chỉ trong một tích tắc đã vụt mất. Một người sống, một người chết lại ôm theo hồn phách của lũ trẻ con sao có thể trốn thoát?

Người làng chửi rủa, có kẻ không tiếc lời chì chiết, có người bật khóc vì nghĩ đến đứa con ở nhà đương yên đương lành bỗng trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Độ chừng nửa tuần hương sau, dân làng cũng đành lẫm lũi kéo nhau ra về. Màn đêm ở nơi núi rừng vẫn luôn rợn núi ngợp, chỉ có điều chưa bao giờ họ thấy cái chết đến bên mình gần như lúc này.

Cơn mưa lớn lắm, sấm chớp đì đùng sam chop như thể ông trời đương tức giận. Trong làng Địa Ngục chưa có nhà nào đi ngủ. Mà cũng phải, làm sao có thể ngủ trong lúc này khi mà lũ trẻ con ở làng bỗng trở nên ngây ngây dại dại. Mọi việc đến thật chóng vánh, người ta chỉ kịp thì thào kể cho nhau nghe về buổi chiều định mệnh vừa mới xảy ra vào hôm nay.

Chẳng là dân trong làng từ lâu đã có lệ, cứ đến ngày mồng ba là nhà nhà người người đều phải làm lễ cúng. Trước là để tiễn đón gia tiên về âm giới (lễ cúng hóa vàng) sau là cúng những vong hồn mà băng cướp năm xưa từng giết hại, mong cho họ đừng vất vưởng ở nơi trần thế để đòi mạng. Để tránh việc bản thân mình và gia đình bị vong hồn quấy phá, người làng Địa Ngục đốt thật nhiều hình nhân, coi đó là việc chuộc tội những lỗi lầm mà ông cha gây ra nghiệp chướng từ trước đó. Thế nhưng, nếu trên đời nghiệp báo được hóa giải theo cách dễ dàng như vậy thì mọi chuyện trở nên đơn giản biết bao nhiêu.

Mồng ba tết hôm nay dân làng bận rộn sửa soạn đồ lễ cúng, không ai bảo ai nhưng người nào người nấy đều sửa soạn lễ cúng linh đình hơn hẳn mọi năm. Có lẽ là vì dạo gần đây dân làng chết thảm nhiều quá, họ sợ bản thân mình đều không tránh khỏi số phận. Thậm chí, ngay cả việc lão Mục Đồng bị O khoét sạch cả hốc mắt, mọi hết cả tim người ta cũng đành mặc kệ, bởi lẽ ai cũng đương lo lắng cúng bái cho gia đình mình. Lại nói trong làng từ dạo được cụ Khảm cứu về bằng cách gọi vía tìm hồn, chúng có vẻ kém hoạt bát lanh lợi hơn xưa. Nhiều người cho rằng có thể là do con mình còn ốm yếu. Nếu như ngày trước chúng chạy nhảy nô đùa, thì bây giờ chúng chỉ ngồi thu lu một chỗ, chẳng nói chẳng rằng. Thỉnh thoảng người ta lại thấy chúng nói chuyện với ai đó rồi khúc khích cười một mình. Mặc dù thấy lạ, nhưng nghĩ cho cùng trẻ con đứa nào chẳng có lúc như thế, cho nên cũng chẳng hề bận tâm.

Buổi chiều mồng ba tết, sau khi cúng khấn xong xuôi, dân làng lại hay tin thị Thập vợ ông trưởng làng mất tích. Có nhiều người bảo rằng nếu như trẻ con mất tích thì còn phải lo, đằng này thị Thập đã là người trưởng thành, chắc thị đi đâu đó chứ làm sao gọi là mất tích được. Mặc dù vậy nhưng vì nể ông Thập là trưởng làng, lại từng chịu ơn của vợ chồng nhà ấy nên đám thanh niên trai tráng vẫn chạy đi tìm giúp. Họ chay dit bổ đi tìm kiếm giờ đầu giờ mùi cho đến chập choạng tối mà vẫn không thấy bóng dáng thị Thập ở đâu cả. Chẳng có lẽ thị bị thú dữ trong rừng lôi thị đi mất?

Tết Ở Làng Địa NgụcWhere stories live. Discover now