Làng Này Chết Hết, Cho Chúng Tao Được Mừng

33 0 0
                                    

HỒI THỨ MƯỜI TÁM:

VE VẺ VE VE
LÀNG NÀY CHẾT HẾT

CHO CHÚNG TAO ĐƯỢC MỪNG 

---

Đêm hôm ấy, một nửa số dân làng đã vong mạng. Ngọn lửa cháy phừng phừng thiêu rụi mấy chục người, bao gồm cả người lớn lẫn trẻ nhỏ. Lửa cháy xem trên da thịt khiến cho tất cả như biến thành những ngọn đuốc khổng lồ. Mùi thịt người hòa quyện với mùi gỗ vàng tâm tạo thành một thứ hỗn tạp, vừa ngai ngái tanh tanh, vừa nồng đến lợm giọng.

Tiếng gào hét đau đớn của nạn nhân, tiếng kêu khiếp khảm của những người chứng kiến, tiếng hát vè lanh lảnh của lũ trẻ con từ xa vọng lại:

Ve vẻ ve ve

Làng này chết hết, cho chúng tao được mừng

Tất cả âm thanh hỗn độn ấy hòa vào với nhau vang vọng khắp núi rừng, vượt qua những con dốc trùng trùng điệp điệp. Người miền xuôi sống ở dưới chân núi, người miền ngược sống ở rặng núi khuất xa cũng nghe thấy. Dù chẳng thể rõ ràng nhưng cũng đủ khiến cho kẻ cứng bóng vía nhất cũng phải lạnh cả người.

Không khí trong làng Địa Ngục lúc ấy đương căng thẳng. Người ta hò nhau chạy ra bờ suối gần đó xách nước. Không ai mang chum vại để đựng, họ luống cuống chạy về nhà tìm kiếm để ứng cứu. Cha con nhà cậu Đức, ông Tư, bà Tư cùng hàng loạt người khác đều vắt chân lên cổ mà chạy đua với thời gian. Những mong có thể cứu được người nào hay người đó.

Điều quái dị ở chỗ ngọn lửa xuất hiện đột ngột từ giữa không trung, lại có thể thiêu rụi người ta chỉ trong nháy mắt.

Người làng xoay xở mãi cũng mang được nước đến nơi, thế nhưng càng đổ nước vào thì ngọn lửa lại càng bùng cháy dữ dội hơn trước.

Những người già cả chứng kiến cảnh tượng đó đều ngất đi tỉnh lại mấy lần. Đám thanh niên trai tráng cuối cùng không thể ngăn được ngọn lửa quá mạnh, nhìn nhau lắc đầu rồi buông thống la quá mạnh, nhìn mấy chiếc vại trên tay. Ai nấy đều đầm đìa mồ hôi, nhiều gã trai làng còn bật khóc nức nở, ngay cả người cứng cỏi gan lì như cậu Đức cũng quỳ xuống dưới mặt đất nóng bỏng, đôi mắt đỏ hoe nhìn những người trước mắt dần dần trở thành than bụi.

Trời tờ mờ sáng nhưng người làng chẳng ai làng chẳng ai muốn về. Họ thất thần nhìn lớp tro tàn trước mặt vẫn còn đương bốc khói nghi ngút. Một cơn gió lạnh lẽo từ ngoài bờ suối thổi vào khiến lớp tro tàn cuốn bay nhè nhẹ, chỉ mới vài canh giờ trước đây còn là người đương sống sờ sờ, vậy mà nay chẳng thể nào phân biệt được ai với ai.

Tất cả đều đã hóa ra tro.

Ngay cả một mẩu xương vụn cũng chẳng còn!

Cụ Khảm run lẩy bẩy nhưng vẫn cố gắng chống gậy để lại gần đám tàn tro trước mặt. Hai mắt cụ đỏ hoe mờ dần đi vì nước mắt, cụ cúi xuống vốc một lớp tại xưởng tro đen kịt rồi lại thả cho nó bay theo gió. Cụ khẽ hỏi cha con nhà câu Đức:

Tết Ở Làng Địa NgụcWhere stories live. Discover now