Chương 7

264 20 0
                                    

Nốt chương này, toi drop fic ae nhé, nói thật là toi cũng muốn ra nhiều chap mới nhưng mà toi cạn ideal và muốn để dành cho các fic sau nữa, toi cũng có lí do riêng, toi cũng có thể lấy ideal từ các fic khác rồi triển lời theo văn của toi, nhưng toi không muốn các bạn đi nói fic của toi giống chap này và chap kia vì ngay từ đầu toi đã nói toi sẽ tham khảo các fic khác rồi mà, mà các bạn còn như thế thì toi thua các bạn rồi. 

Toi cũng lấy ý tưởng của toi ra mà, đâu phải lúc nào những phần nào đó giống nhau đều là ăn cắp, chép theo đâu nhỉ, những ideal đó là toi đọc được và muốn thử sức với nó thì toi sẽ làm thoi nè, trí tưởng tượng của con người là vô hạn mà đúng không nhỉ ?, ai cũng có thể chọn những điều tuyệt vời và tốt đẹp cho mình mà, chỉ là họ khai thác những điều tốt đẹp đó như thế nào thôi, chúng ta sẽ triển khai các ideal theo nhiều lời văn khác nhau để cho các fic, các chap không bị so sánh với nhau và tránh gây nhầm lẫn và khó sử cho các writor nè. 

Thế thôi nhé. Toi mong đây là lần đầu cũng như lần cuối toi phải đính chính như vậy nhé. Vào chap cuối nào.

____________________________________

Bảo Minh thức dậy với những cơn mệt mỏi trải dài khắp cả cơ thể, hơi thở cũng khó khăn và nóng ran, cậu quay sang bên cạnh thì chẳng thấy anh đâu cả, ngó lên trên thì điều hoà cũng đã tắt từ khi nào. Cậu lê cái thân mệt mỏi xuống giường nhưng mà cơ thể cậu đâu cho phép cậu làm thế. 

/ Rầm / 

Một tiếng rầm lớn vang lên, đủ lớn để cho ai nghe thấy cũng hiểu truyện gì đã đang xảy ra. Cậu ngồi dưới sàn, khóc thút thít, một phần vì cậu đau và một phần vì cậu mệt.

Vài phút sau thì có tiếng cạch của cánh cửa. Anh mở cửa ra thì thấy cậu đang ngồi dưới sàn, nước mắt thì đã trải dài. Ôi địt mẹ, anh mới đi mua bánh với kẹo dâu cho cậu một tý thôi mà cậu đã như thế rồi, sót chết mất. Anh vội để mấy túi bánh và kẹo lên bàn rồi chạy ra đỡ cậu ngồi dậy.

Nhật Phát: " Bạn bé, bạn bé bị sao thế này, bạn có đau không "  Anh vừa nói vừa lau nước mắt cho cậu, tay thì xoa xoa tấm lưng nhỏ đang run khẽ, rồi xem xem cậu có bị thương ở đâu không. ( Nói thật nhen, nhìn cảnh này toi cũng sót chứ đéo nói đến Nhật Phát đâu =)) )

Bảo Minh: " Hức...hức...bạn lớn...hức...bạn...lớn...bỏ....toi " Cậu càng nói càng khóc to hơn khiến anh phải cuống quýt lên dỗ.

Nhật Phát: " Đâu, tôi đâu có bỏ bạn bé đâu, tôi đi mua bánh với kẹo dâu cho bạn nè "

Bảo Minh: " Hức...hức....đau...u " Cậu vừa nói vừa chỉ vào vết bầm ở đùi.

Nhật Phát: " Thương bạn bé, lần sau không thấy tôi thì bạn cứ ngồi im trên giường nhé, tôi không bỏ bạn bé đâu, tôi hứa đấy, đừng tự làm đau bạn như thế nữa, tôi sót "

Bảo Minh: " Hức..hức..vanggg... "

Nhật Phát: " Thôi ngoan nào, không khóc nữa, tôi sót bạn lắm đấy, bạn ngồi ăn ngoan để tôi lấy thuốc cúm với thuốc mỡ để bôi vết thương cho bạn "

Bảo Minh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Anh cười rồi lấy bánh và kẹo cho cậu. Vẫn là câu nói cũ nhìn cậu ăn dưỡng thê lắm. Thế là cậu ngồi ăn ngoan, còn anh thì bôi thuốc mỡ vào vết bầm để cho cậu đỡ đau. Ăn xong thì phải uống thuốc, nhưng mà khổ cái là cậu ngại uống thuốc, anh phải năng nỉ mãi cậu mới chịu uống thuốc để khỏi bệnh.

[ YoungBan x MinhSu ] Sau Đêm NayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ