03

127 5 0
                                    

_ Bright_

Giờ đã hơn 4 giờ sáng

Tuần này tôi làm ca đêm

Từ 19h đến 7h sáng

Thật ra đây là bệnh viện của ba mẹ nuôi của tôi và tất nhiên là tôi không cần phải sống và làm việc trong khuôn phép, tôi học bác sĩ không phải để lấy được cái bằng rồi mang về nhà treo chơi, sau khi học xong ngành bác sĩ ở Mỹ tôi quyết định trở lại Bangkok và làm việc cho bệnh viện nhà mình. Tôi cũng không muốn bị mang tiếng con dựa hơi cha mẹ

Bác sĩ khác làm việc bao nhiêu thời gian thì tôi cũng sẽ làm đủ bấy nhiêu thời gian không hơn không thiếu

Làm bác sĩ thật ra cũng không có an nhàn lắm đâu nhưng vì tôi là bác sĩ nha khoa trưởng đừng nói là ca đêm hay ca ngày chỉ cần là những ca nhập viện với tình trạng nhẹ thì đều có cấp dưới của tôi đứng ra xử lý lo hết tất cả. Còn những trường hợp bệnh nhân nhập viện với tình trạng quá là nặng thì mới cần tôi ra tay xử lý thôi

Vì quá nhàn rỗi. Phòng làm việc riêng của tôi thì cũng yên tĩnh nữa, nên khi tôi trực ca đêm thường xuyên hay đi lung tung vòng vòng trong khuôn viên của bệnh viện dữ lắm, đi lung tung thì cũng chỉ để kiếm người nói chuyện đêm khuya cho đỡ sầu đó mà. Nào là tám chuyện với bệnh nhân, bác sĩ, y tá, hết chuyện nói rồi thì trở lại phòng làm việc tập boxing, đứng nhún nhảy một hồi chán rồi thì cũng mang điện thoại ra bấm, bấm điện thoại một hồi thì bị mỏi mắt buồn ngủ, tôi cũng rất thông thả thoải mái dựa lưng vào ghế gác hai chân lên bàn tư thế nằm dài hai tay đan vào nhau để trên bụng, khuôn mặt đẹp trai an tĩnh hơi thở thơm phức đều đều

Có lẽ nói ra sẽ không ai tin tôi đâu. Tôi là bác sĩ nhưng lại rất rất ghét mùi của bệnh viện

Tôi ngửa cổ ra sau định bụng sẽ đánh một giấc thật dài, để thời gian trôi qua nhanh một chút nhưng còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì tôi nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc của tôi bị mở ra

Tôi nhanh chóng rút hai chân đang để trên bàn lại, nhanh chóng ngồi nghiêm túc chỉnh chu lại mắt thì ngước nhìn nữ y tá quen mặt, hổn hển từ bên ngoài chạy nhanh vào báo cáo cho tôi:" Bác sĩ Bright. Bệnh viện mới nhận được một ca bị nhiễm trùng đường ruột rất nặng. Bác sĩ chuyên khoa Bae hiện đang vắng mặt, bệnh nhân cần sự hỗ trợ cấp cứu gấp"

Tôi là bác sĩ, bệnh nhân cần tôi thì làm sao mà tôi có thể khó chịu phàn nàn

Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, vừa đi vừa khoác chiếc áo blouse trắng lên người

Trước khi đi vào phòng cấp cứu tôi đã thấy người nhà của bệnh nhân đứng ở trước cửa phòng cấp cứu. Tôi cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy người nhà của bệnh nhân nhưng tôi không có thời gian để cười nói chào hỏi, tôi một mạch đi thẳng vào phòng cấp cứu cùng nữ y tá, lướt qua khỏi từng ánh mắt của người nhà bệnh nhân đang nhìn mình chầm chầm. Ai cũng có mặt nhưng tôi lại không nhìn thấy em

Và tôi thật sự cũng không thể nào ngờ tới được rằng, bệnh nhân lần này của tôi lại chính là em. Mà không phải là ai khác trong gia đình của em

Người mà tôi đã tự mình tương tư thương nhớ đơn phương đến 20 năm

Thoạt nhìn cơ thể em đang nằm bất động trên giường bệnh hơi thở đều đều nhưng yếu, đôi môi đang dần tái nhợt dính máu đỏ tươi đã khô, khiến tôi phút chốc thở không nổi, trái tim cũng nhói mạnh lên như bị ai đó đấm mạnh vào ngực trái

[GMM] MafiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ