1.2

45 12 0
                                    

Một cậu trai lù lù bước ra từ bóng tối nơi hành lang của tòa lâu đài. Màu xanh biển và chú quạ đồng kiêu hãnh trên huy hiệu áo choàng của anh đủ để cho ta thấy anh là người của Nhà nào. Tuy nhiên, Jisung và Minho không thật sự cần biết anh ta thuộc Nhà nào để biết anh là ai. Chẳng có ai mà không nhận ra Tầm thủ danh giá của đội Quidditch Ravenclaw dù cho họ có đang sở hữu giác quan nhạy bén của động vật hay không.

Seo Changbin, Huynh trưởng Ravenclaw, phù thủy sinh năm thứ bảy, đang đi đến đài phun nước ở giữa sân trường và ngồi xuống bên cạnh mép đá. Anh để ý đến áo choàng của mình ngay cả vào những lúc chẳng có ai ngó ngàng đến, tỉ mỉ một cách không cần thiết, kỳ lạ làm sao nó lại khiến Jisung thích thú. Tuy nhiên, cậu đang là một chú mèo, nếu như bình thường sẽ là tiếng khịt mũi đây thích thú, bây giờ lại chuyển thành tiếng meow meow yếu ớt.

Mặc cho tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn có thể thu hút được sự chú ý của Changbin. Ravenclaw nheo mắt nhìn vào khoảng tối mịt mù từ những lối đi có mái che dọc khắp sân trường. Anh dường như đã nhận ra sự hiện diện của hai người đang ẩn náu trong bóng đêm, anh đưa tay ra, nhại lại tiếng kêu của lũ mèo, âm thanh điển hình của một con người đang gọi mèo lại gần mình.

Jisung có thể cảm nhận được cậu đang cận kề với cái chết và tuổi thọ thì cứ giảm dần mỗi giây. Minho dùng chân mèo hất Jisung ra ngoài một cách tàn độc rồi chạy thẳng vào trong lâu đài. Jisung hoang mang trước sự chóng mặt của thời gian, chỉ vài giây trước cậu vẫn đang ở trong bóng tối. Cậu thề với Chúa, khi quay trở lại hầm ngục Slytherin dấu yêu, cậu chắc chắn sẽ nhét luôn cái chổi bay vào miệng Minho thay vì chỉ đập vài cái lên đầu bạn mình. Nhưng trước khi thực hiện kế hoạch trả đũa, Jisung phải xử lý ánh mắt bối rối của Changbin lên người mình khiến cậu chôn chân tại chỗ này đã.

Đường nét trên gương mặt của Ravenclaw ánh lên tia u sầu. Môi dưới của anh trề ra ngoài, trông như đang bĩu môi. Jisung đã quen với việc cái tên Seo Changbin thường gắn với niềm kiêu hãnh của một Ravenclaw và năng lực xuất chúng mọi mặt, vậy mà bây giờ, trước mặt cậu chỉ là một chàng trai với đôi mắt đầy vẻ lo lắng.

Bàn chân mèo mềm mại từ từ bước dần về phía đài phun nước. Cãi bĩu môi của người nọ tan biến dần khi khoảng cách giữa anh và chú mèo rút ngắn lại, và khi Jisung chỉ còn cách anh ta một khoảng bằng cánh tay, nụ cười đã xuất hiện trên môi Changbin. "Chào," Huynh trưởng Ravenclaw nhẹ nhàng nói trong khi tay vuốt ve đỉnh đầu của mèo nhỏ, gãi nhẹ sau vành tai nó. "Nhóc có phải là thú cưng của phù thủy sinh nào đó trong trường không?"

Nói Jisung háo hức với chuyện đột ngột này là nói dối. Mà nói cậu hoảng hốt - không, mức này vẫn là quá nhẹ nhàng so với cảm xúc của cậu lúc này. Và sự hoang mang đó còn nhân lên gấp bội khi Changbin dùng cả hai tay ôm lấy Jisung, nâng chú mèo lên cao. "Em bị lạc à, mèo con? Không sao đâu mà," Anh nói tiếp. Sau khi chú mèo đã thoải mái nằm trong lòng vị Huynh trưởng, bàn tay anh tiếp tục vuốt ve nó nhiều hơn.

Có lẽ bất ngờ cuối cùng trong chuyến dạo chơi lúc hai giờ sáng của Jisung là được (bị) một anh trai mà cậu hầu như không thân thiết coi như thú nhồi bông. Nhưng thật ra mà nói, đây không hẳn là điều tồi tệ nhất trong chuyến đi này. Tâm trạng của Changbin có vẻ đã khá hơn. Và công bằng mà nói, mấy ông bạn cùng phòng của Jisung không hề âu yếm cậu chút nào dù là trong hình dạng bình thường. Có lẽ cảm giác được chiều chuộng một chút cũng không tệ.

[V-trans] Mơ Dưới Trời ĐêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ