24

878 76 9
                                    


Mùi thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh viện kiến Sunghoon định hình lại

"Mình còn sống ư?" Sunghoon tự hỏi mình, Sunghoon thơ thẩn bước đi, cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhàng, cũng không cảm thấy những cơn đau như cậu tưởng.

Hành lang bệnh viện đông đúc, bác sĩ y tá vừa đẩy băng ca vừa hô lớn "Tránh ra, tránh ra"

Sunghoon giật mình lùi lại phía sau, chuẩn bị đón nhận cơn đau do va chạm.

"Vụt"

Mọi thứ xuyên qua cậu nhẹ nhàng, Sunghoon định thần lại, đưa hai bài tay trắng đờ ra, cố nắm một thứ gì đó nhưng không được.

Sunghoon bước đến cái gương gần đó, và nó không phản chiếu hình ảnh của cậu.

"Mình... mình chết rồi ư?"

Sunghoon đờ đẫn, nhưng một âm thanh quen thuộc đã lâu không nghe thấy vang vọng bên tay: "Bác sĩ ơi giúp anh cháu với!!"

Là giọng của Yeji, em gái ở thế giới thật của Sunghoon.

"Đây là thế giới thật ư?"

Sunghoon lần theo tiếng gọi, bước vào một phòng bệnh đơn, người nằm trên giường có khuôn mặt y đúc cậu, có điều đã gầy đi nhiều.

"Bệnh nhân bị co giật tạm thời, cần tiếp tục theo dõi" Bác sĩ kết luận.

Sunghoon nhìn mẹ mình ngồi thờ thẩn bên giường, tóc bà đã bạc đi nhiều từ khi cậu xảy ra chuyện. 

Yeji trấn an bà "Anh hai không sao đâu, mẹ đừng lo"

Bà lau tay cho Sunghoon, cánh trang trắng trẻo gầy guộc và không có tí sức sống nào.

Cuối ngày, rất nhiều bác sĩ đến hội chẩn, sau khi xem qua hồ sơ, so đồng tử, người bác sĩ có vẻ già dặn nhất trong số họ, lên tiếng:

"Cậu Sunghoon đã hôn mê hơn 1 năm, thật ra, rơi từ độ cao đó xuống thì còn sống đã là một kỳ tích. Dạo này bệnh nhân xuất hiện tình trạng co giật thấ thường, tiên lượng vô cùng xấu, tôi nghĩ người nhà nên chuẩn bị tinh thần," vị bác sĩ chần chờ "đôi khi từ bỏ cũng là một loại giải thoát"

Sau khi bác sĩ rời đi, mẹ cậu ngồi khóc nức nỡ, em gái cũng không kìm được nước mắt, liên tục trấn an bà.

Sunghoon đứng bên cạnh, nước mắt không ngừng rơi xuống rồi hoà tan vào không khí.

Ba ngày sau, vào một buổi chiều, thân xác Sunghoon co giật mạnh và không còn dấu hiệu sự sống nữa.

"Park Sunghoon, 

Sinh ngày 8.12.2005

Mất ngày 15.7.2023"

-----------

Sunghoon giật mình tỉnh dậy, nước mắt đã ướt đẫm gối, tiếng bíp bíp bíp từ máy đo bên cạnh giường vẫn vang lên điều điều.

Sunghoon nhìn xuống tay mình, được ghim đủ loại ống truyền dịch, bên cạnh là một người đang gục bên giường bệnh. Sunghoon khẽ nhích tay, nhưng rồi cơn đau truyền đến khiến cậu kêu lên một tiếng.

Người nằm cạnh giường giật mình, thấy Sunghoon tỉnh dậy liền không kiềm được mà có hơi gấp gáp

"cậu tỉnh rồi hả? để tôi gọi bác sĩ"

[JayHoon][ENHYPEN] Xuyên Qua Thế Giới Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ