"Đệ không hỏi tại sao ta biết chuyện của Giả quản gia à?"
"Vì ca ko muốn nói nên hiển nhiên đệ sẽ ko muốn hỏi."
"... Viễn Chuỷ, có giận ta ?"
"Ko giận ! Đệ biết... ca ca làm mọi thứ đều để có thể bảo vệ đệ thật tốt. Nên dù huynh làm gì -"
"..."
"Đệ vẫn sẽ tin ! Tin tưởng vô điều kiện luôn ~"
( Viễn Chuỷ là đứa trẻ ngoan, mà ngoan thì sẽ luôn đứng về phía ruột thịt mình )
====================================...
Ta tên Ninh Diệu, mấy vị tỷ muội khác thường gọi ta là Ninh Ninh vì trông ta nhỏ nhắn lại vô cùng dễ thương. Một năm trước, ta được tuyển vào Cung Môn làm tì nữ nơi Chuỷ Cung. Lúc đó ta lo lắng lắm , tại sao không phải Vũ Cung hay Giác Cung kia cơ chứ, cứ nhất thiết phải là Chuỷ Cung !?Nghe gian hồ đồn thổi rằng, huynh đệ nhà Chuỷ Cung lòng dạ hẹp hòi, máu lạnh, từ nhỏ đã chẳng biết khóc, biết cười là gì, người gặp người khiếp sợ. Dực Chuỷ công tử thì chẳng nói làm gì vì hắn ngoài vẻ vô cảm ra thì cũng khá lãnh đạm, điểm tĩnh... Khác với vị đệ đệ ruột - Viễn Chuỷ công tử, tính tình y bướng bỉnh , hay phá phách khắp chốn. Ngoài cái danh "Tiểu độc dược Cung Môn" mọi kẻ ngưỡng mộ ra thì cái tên nhóc Cung Viễn Chuỷ này chẳng còn gì cả. Đôi lần ta nghĩ ' Có khi nào vào trong đấy xong, mình thành vật thí thuốc, bị tên điên đó lột da, róc thịt ko ?'
Nghĩ đến thôi cũng đã nổi hết da gà , da vịt rồi :(((
Cho đến khi...Ta vô tình gặp đc hắn.
"Trời ơi là trờiiiiiii "
Tới nữa rồi đó, lúc nào cũng mắng !
"Có mỗi cái việc mang bát đĩa đã rửa sạch mang đi cất thôi, ngươi cũng làm vỡ là sao ?!!!!"
Bà ta chính là trưởng ma ma, quản lí và chỉ đạo tất cả các nô tì trong Cung Môn.
"...Xin lỗi mà..." - Ta sợ bà ta lắm, không chỉ vì lúc nào cũng quát tháo inh ỏi mà còn hay lôi ta ra bắt nạt này nọ. Xí ! Nhìn cái mặt già nua đó kìa, đã không đẹp bằng ta rồi còn cáu kỉnh, đúng là người già thường hay thích vênh váo.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi !!!!! Ngươi định xin lỗi thêm bao lần ?! Cái miêng nhỏ của ngươi, chỉ biết tới mỗi xin lỗi thôi ư ?!" - Bà ta vừa hét vào mặt ta, vừa lấy đầu ngón tay nhăn nhúm ẩn mạnh đầu ta, khiến trán ta hằn đỏ cả lên. Biết sao được, thâm tâm dù rất muốn xông pha trống trả nhưng gan ta bé, đánh lại chắc chắn sẽ bị đuổi cho coi.
"Ngươi khôn hồn mà dọn cho sạch, tí ta quay lại vẫn thấy bừa bộn THÌ NGƯƠI XÁC ĐỊNH."
Chửi cho đã cái mồm mình xong thì liền tốc tà rời đi, để ta 1 thân nữ yếu tay mềm ở đó dọn dẹp đống đổ vỡ tự tạo. Thở dài, nhặt từng mảnh sứ quấn gọn vào trong 1 chiếc khăn nhung dày, lười biếng mang đi. Dọc theo đường hành lang , không hiểu vì lí do củ chuối gì mà đôi chân hư hỏng của bản thân vấp phải nhau.
Mắt ta nhắm tịt, sẵn sàng cho việc cái mặt dễ thương này cắm thẳng xuống mặt sàn lạnh lẽo, ấy vậy mà bằng 1 thế lực nào đó... Ninh Diệu- ta không thấy đau, vả lại còn có cảm giác bồng bềnh, như thể có ai đó đỡ lấy thân thể ý.

BẠN ĐANG ĐỌC
HAI TA LÀ MỘT
FanfictionĐây là lần đầu tiên mình viết fanfic nên còn nhiều thiếu sót, mong mọi người chỉ giáo cho:3 (!)Cảnh báo trước cho những ai chuẩn bị muốn xem truyện của mình và đang có ý định sẽ xem truyện của mình nhé, rằng : Nội dung sẽ có thể theo khuynh hướng k...