Cốc ! Cốc ! Bóng người đen đeo thắt thân trường đao, tóc búi gọn, mạc gạch buộc che hẳn đoạn mày rậm, tay đeo găn dày. Kim Phục gõ cửa rụt rè chẳng dám bước vô, loay hoay trước cửa, hắn thấp giọng thưa chuyện :
"Công tử !"
"..."
Bên trong im ắng nhưng tâm kẻ ngoài biết rõ người đã thức giấc, cửa sổ không đóng, gió lớn liêu xiêu thổi ngược vào. Mèo nhỏ đang còn ngủ say, khẽ nhăn mày, rục rịch chui rúc bởi thấy lạnh. Cung Dực Chủy tựa lưng sau thành giường, nhẹ nhàng đắp kín chăn lông, miết lọn tóc mai tơ.
"Chúng thuộc hạ đã xử lí xong xuôi hết rồi ạ ! " ( ý chỉ cái xác của Ninh Diệu đã được xử lí.)
"Tốt !"
"Có cần...báo lại với các trưởng lão sự tình lần này không ạ ?" - Giọng điệu lưỡng lự.
"Không cần !" - Y thở dài.
Kim Phục :...
"Nó suy vẹn cũng chỉ là chuyện cỏn con, không cần câu lệ, chất vấn, làm to cho rách việc."
"Nếu các bô lão có hỏi tới, cứ báo rằng cô ta chê việc Cung Môn nặng nhọc, sức yếu vai mềm, nên ta đã đuổi nàng đi." - Xoa đầu tiểu đệ đệ, đáy mắt lạnh lùng.
Hắn rõ tính khí Dực Chủy công tử nhà hắn khôn lường, khó đoán, khó mò nên khi vừa nghe xong mệnh lệnh, hắn chỉ biết cúi đầu dạ vâng :
"Đã rõ !"
"Khoan đã !"
Chân còn chưa xoay nửa vòng chợt liền bị gọi lại, Kim Phục : !
"Công tử còn có gì căn dặn ?"
"Vứt bộ y phục ngày hôm qua Viễn Chủy đã mặc đi...Đốt tro thì càng tốt ! Ta không muốn nhìn thấy nó nữa !"
Y phục ngày hôm qua Viễn Chủy công tử đã mặc sao ?
"Nhưng..." - Bối rối.
"Nhưng chẳng phải đó là bộ y phục chính đích thân ngài tặng y sao ạ ? Đốt rồi..." - Ngấp ngứ, hoang mang vô cùng.
Cung Dực Chủy : " Ta nói đốt là đốt ! Đừng hỏi lắm !" - Ngữ khí đôi phần trầm khàn.
"...Dạ, thuộc hạ rõ rồi !" - Kim Phục bặp môi cúi hành lễ, trong thâm tâm gã dáy lên cảm xúc thật nhọc nhằn.
Phải...từ khi được Cung Thượng Giác cử đến Chủy Cung chăm sóc đôi hài tử này, quả thật... hắn đã chẳng còn hiếm lạ gì cảnh tượng Cung Dưc Chủy bỗng chốc xa cách, lạnh nhạt, u sầu. Chỉ riêng lúc ở cùng Cung Viễn Chủy, Kim Phục đằng xa mới có thể chứng kiến tận mắt nụ cười sáng ngời, đúng với lứa tuổi ngây thơ, hồn nhiên trên khuôn mặt tiểu bạch y ấy.
Tiếng bước chân khuất xa dần đến khi chẳng còn nghe thấy. Cảnh phòng bấy giờ lại trở về dáng vẻ tĩnh mịch, yên ắng thuở ban đầu. Khí lạnh ngoài kia vẫn hiu hoắt, nhóc rúc rích, miệng tủm tỉm nói mơ :
"Hề hề ~ Ca ca !..."
"...Thích huynh nhất :3 " - Lời nói ngây ngô khỏi cần bàn.
Cúi nửa thân, thầm thơm lén bên má, cười híp mắt, y thì thầm đáp "

BẠN ĐANG ĐỌC
HAI TA LÀ MỘT
FanfictionĐây là lần đầu tiên mình viết fanfic nên còn nhiều thiếu sót, mong mọi người chỉ giáo cho:3 (!)Cảnh báo trước cho những ai chuẩn bị muốn xem truyện của mình và đang có ý định sẽ xem truyện của mình nhé, rằng : Nội dung sẽ có thể theo khuynh hướng k...