01. Chờ

6.3K 277 10
                                        

"Bác sĩ nói sao rồi?" Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên, pha lẫn sự lo lắng và bất an.

"Dạ, bác sĩ bảo vẫn sốt cao lắm ạ. Đã uống thuốc hạ sốt rồi nhưng vẫn chưa thấy thuyên giảm." Người giúp việc khẽ đáp, giọng đầy vẻ lo âu.

Người đàn ông cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự không hài lòng. "Lang băm! Hai tiếng nữa mà vẫn không đỡ thì thu xếp đồ đạc, đưa cậu chủ đến bệnh viện tư gia ngay lập tức."

Người giúp việc ngập ngừng, lưỡng lự một lúc rồi mới dám lên tiếng: "... Dạ, còn cậu Lee thì sao ạ?"

"Câm miệng!" Người đàn ông gầm lên, cơn giận dữ bùng nổ. "Cấm cô không được nhắc đến cái tên khốn kiếp đó một lần nào nữa trong cái nhà này!"

Người giúp việc rụt rè, cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ dần: "... Dạ... nhưng cậu Lee đã quỳ ở ngoài đó được một ngày rồi... trời bên ngoài mưa lớn lắm ạ..."

"Cút!" Người đàn ông quát lên, không để người giúp việc nói hết câu. "Nó có quỳ đến mục xương ở đó cũng kệ xác nó. Đáng đời!"

Người giúp việc sợ hãi, không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ dám cúi đầu vâng dạ rồi lẳng lặng rời đi.

-*-

"Hyukkyu, chuẩn bị xe đi. Phải đến bệnh viện thôi, không thể chần chừ thêm được nữa." Kwanghee nói, giọng anh đầy vẻ lo lắng, ánh mắt không rời khỏi người em trai đang nằm trên giường.

Hyukkyu nhìn Minseok, người em trai bé nhỏ đang nằm co ro trên giường, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao. "Nhưng mà Minseok ghét nhất là mùi bệnh viện. Hay là chờ thêm 30 phút nữa đi anh Kwanghee?"

"Nó sắp sốt hỏng đầu rồi còn ghét với chả thích cái gì!" Kwanghee gắt lên, sự kiên nhẫn đã đến giới hạn. "Nhanh lên!"

Hyukkyu vẫn cố nài nỉ: "Một chút thôi mà anh hai. Từ bé đến lớn anh luôn quan tâm đến cảm nhận của nó nhất. Nó mà khó chịu thì anh lại chẳng moi gan móc ruột ra xót." Anh biết rõ người anh trai của mình yêu thương Minseok đến mức nào.

Kwanghee thở dài, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. "Hai thằng anh thì xót với thương nó chẳng hết, mà nó cứ lì lợm không chịu nghe lời. Đáng ra năm đó phải đánh chết cái thằng chó Lee Minhyung rồi."

Hyukkyu nhíu mày, giọng anh trầm xuống: "Thử đánh chết nó xem. Thằng nhóc lại khóc rũ người ra thì ai mới là người chịu thiệt?"

"Về phe ai đấy?" Kwanghee trừng mắt nhìn em trai. "Hồi đó đứa nào cầm chổi phang vào đầu người ta?"

Hyukkyu nhún vai, giọng điệu bất cần: "... Giờ muốn thì vẫn cầm được thôi, nhưng mà bẩn tay."

Kwanghee lắc đầu bất lực. "Biết trước chuyện này xảy ra, tao đã không để ba mẹ hứa hẹn hôn ước gì hết. Chẳng thấy xung hỉ được vào đâu, chỉ thấy sắp có đám tang rồi."

"Im chưa? Cái mồm gở học ai đấy?" Hyukkyu nhíu mày, anh không muốn nghe những lời không may mắn này.

"Đám giỗ giọt máu đào duy nhất nhà Lee, không phải con cún, được chưa?"

"Vậy thì được." Hyukkyu gật đầu.

Anh biết rằng trong lòng Kwanghee đang rất đau khổ, nhưng anh cũng không muốn những lời nói tiêu cực làm ảnh hưởng đến tình trạng của Minseok. Cả hai anh em đều biết rằng, điều quan trọng nhất lúc này là đưa Minseok đến bệnh viện càng sớm càng tốt.

Guria | ChờNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ