Chapter 4.2

173 14 0
                                    


"Hmm? Tha- Ah."

Cô ấy có vẻ gặp khó khăn khi nói chuyện với tôi. Tôi cho rằng đó là vì ấn tượng đầu tiên của cô ấy về tôi khá lệch lạc. Tuy nhiên, những thứ phức tạp sẽ không cần thiết.

Tôi chỉ đơn giản cúi đầu và bước đi. Tôi vẫn chưa biết chi tiết về cuộc thi và vai trò của tôi sẽ là gì.

Đột nhiên, tôi cảm thấy một lực kéo nhẹ từ vai mình. Tôi nhìn lại và thấy cô gái đã hiểu lầm tôi.

"Cảm ơn." Cô ấy nói trước khi thở phào nhẹ nhõm và bước đi.

Tôi chỉ gật đầu đáp lại và đi về phía một chiếc ghế trống.

Vai trò chủ trì của tôi chắc chắn rất rắc rối; vì tôi cũng cần phải mặc những bộ trang phục khác nhau cho phù hợp. Cuộc thi có 4 chủ đề chính: Thời trang, Cosplay, Mùa hè và Văn hóa. Mỗi chủ đề đều trực tiếp chuyển thành trang phục mà người ta nên mặc. Cho dù đó là trang phục dân sự, trang phục như công chúa, v.v.

Tôi không có vấn đề gì với những việc như vậy. Trên thực tế, nó giúp tôi tránh khỏi rắc rối khi chọn trang phục nào ít nổi bật nhất.

Nói đến nổi bật thì tôi không thể không nổi bật. Rõ ràng tôi phải là người điều khiển cuộc thi. Vai trò của tôi bao gồm: người hỏi đáp, người thông báo Trang phục hoặc về cơ bản là những gì những người dẫn chương trình khác sẽ làm.

Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ. Tôi cần phải nói khá to trước mặt tất cả các học sinh năm nhất cùng một lúc. Tôi không có kinh nghiệm đặc biệt nào trong việc đó và tôi cũng không muốn làm điều đó.

Tôi muốn được gặp mặt Chủ tịch Hội học sinh và hỏi anh ta tại sao lại giao cho tôi một công việc rắc rối như vậy.

Tôi khá tự tin rằng mình đã không nổi bật. Tôi không đạt được bước tiến nào trong việc kết bạn và cũng không hào hứng trong các cuộc thảo luận.

Vậy tại sao anh ta lại chọn tôi? Ah.

Chắc hẳn anh ta đã nhận thấy ánh nhìn chằm chằm giữa tôi và người có mái tóc màu Magenta. Đó chắc chắn là sự bất cẩn của tôi.

Chà, đây là đùn đẩy thì phải, tôi sẽ trả cho Hội học sinh số điểm dồi dào của mình và thoát khỏi công việc này.

Suy cho cùng, ở trường này cái gì cũng có thể mua được.

Dù thế nào đi nữa, ngày mai tôi sẽ đến phòng hội học sinh và lập một thỏa thuận. Tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ cho tôi đến đây mà không báo trước, sau cùng, anh ta đã giao cho tôi một công việc mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng là mình sẽ làm.

Ngoài ra, tôi nghi ngờ rằng tôi sẽ phải trả bất cứ thứ gì khiến tôi phải trả giá đắt. Tôi có hơn 2 triệu điểm vào năm đầu tiên.

"Em muốn từ chối?" Hội trưởng hội học sinh Manabu nói, ngang nhiên xem xét bản chất của tôi.

"Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị đủ số điểm cần thiết để từ chối rồi."

Anh ta nhìn tôi và chỉ mỉm cười.

"Và điều gì khiến em nghĩ mình có đủ điểm vậy?"

COTE: Ayanokoji khi là một cô gái (Hiatus)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ