Trong căn bếp yên tĩnh chỉ có tiếng bút viết nguệch ngoạc trên giấy. Đã thành thông lệ, cứ sau bữa trưa và trước bữa tối, Sanji sẽ yên vị trong bếp. Đây là khoảng thời gian yên bình mà cậu yêu thích hàng ngày. Đôi khi, cậu sẽ thử công thức và nguyên liệu mới. Lúc khác, cậu lại thích sắp xếp lại đống sách báo và đồ tích trữ.
Sanji đang đọc lướt một trang thì nghe thấy tiếng gõ kỳ lạ ngày càng đến gần. Cậu ngẩng lên khỏi quyển sách đúng lúc thấy cửa phòng bếp bị đẩy ra một chút.
Nhưng không có ai ở cửa.
Sanji nghiêng đầu, chờ người kia xuất hiện. Vài giây sau, cửa mở thêm một chút nữa, cho phép ai đó chui qua. Tiếng lạch cạch càng rõ hơn khi không có cánh cửa gỗ cản lại.
Thế nhưng, vẫn chẳng thấy ai.
Chớp mắt, Sanji đặt bút xuống và đứng thẳng người dậy. Đó cũng là lúc cậu thấy hình bóng nhỏ bé đang luồn lách qua cánh cửa. Con bé có vẻ bị kẹt khi chỉ có nửa người chui qua. Mặt con bé đỏ lên vì cố gắng chui qua khe hở.
"Wado à...? Em làm gì ở đây thế?"
Sanji lập tức bước đến và kéo cửa ra cho Wado bước vào. Chỉ khi nhìn thấy rõ Wado, cậu mới hiểu vì sao con bé lại bị mắc kẹt trước đó.
Wado đứng đó, kéo theo thanh kiếm Wado Ichimonji trên sàn và cười tươi rói. Bàn tay nhỏ xinh của con bé nắm chặt vào chuôi kiếm và làn da nhợt nhạt dường như hòa lẫn với màu trắng của thanh kiếm.
Sanji chết lặng. Có phải Wado đã kéo thanh kiếm đến tận đây không?
Không nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của Sanji, Wado lại gần và giơ tay lên. Con bé thậm chí còn đứng kiễng chân để cho Sanji thấy rõ ý định của mình. Thanh kiếm bị bỏ mặc trên sàn cạnh con bé nhưng Wado dường như chẳng quan tâm. Thay vào đó, con bé tiếp tục nhìn lên Sanji với đôi mắt màu nhạt mong chờ.
Bế. Bế.
Luồn tay vào tóc, Sanji khẽ cười khúc khích và chào thua. Cậu bế Wado lên tay và con bé lập tức rúc vào cổ cậu đầy trìu mến. Những lọn tóc màu bạc lạnh của con bé khiến Sanji thấy nhột ở phần da hở quanh cổ. Cậu mỉm cười vì cảm giác này.
"Ôi trời ạ, Wado. Đầu tảo có biết em ở đây không?"
Wado hơi cứng người lại trước câu hỏi đó và càng dụi đầu sâu hơn vào vai Sanji. Sanji có thể đọc được ngôn ngữ cơ thể của con bé vì linh hồn vũ khí ở đây cũng có ý chí riêng. Mắt cậu lướt qua thanh kiếm bị lãng quên nằm chỏng chơ trên sàn.
"Tên đần đấy sẽ tự ném đầu mình đi nếu thấy kiếm bị kéo lê khắp nơi thế này", Sanji nhặt thanh kiếm lên, nhận ra trọng lượng của nó chắc hẳn đã khiến Wado gặp không ít khó khăn khi kéo theo lúc nãy. "Ngay cả nếu thanh kiếm tự kéo nó đi nhỉ".
Sanji có vẻ thích thú với tình huống này. Linh hồn vũ khí tự mang thanh kiếm theo và đưa nó cho người không phải là chủ sở hữu. Cậu có thể mường tượng ra biểu cảm xấu hổ của Zoro như thế nào. Trêu hắn về vụ này sẽ thú vị lắm đây.
"Giờ thì", Sanji tinh nghịch véo mũi Wado. "Em cần gì ở anh nào?"
Wado nhăn mặt vì cái véo mũi, nhưng biểu cảm của con bé thay đổi ngay lập tức khi lắc đầu đầy háo hức. Sanji thấy con bé quá sức dễ thương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZoSan] Cảm xúc không thể che giấu
FanfictionLinh hồn các vũ khí của băng Mũ Rơm đã xuất hiện dưới dạng những đứa trẻ nhờ một câu thần chú. Tuy nhiên, dần dần họ nhận ra linh hồn 3 thanh kiếm của Zoro gắn bó quá mức với Sanji. Tác giả: BubBLe00 Tình trạng: Hoàn Bản dịch chưa có sự cho phép của...