22

489 64 4
                                    

choi beomgyu với cái đầu ong ong bật dậy, tuyến mồ hôi chẳng biết từ khi nào đã tuôn ra, làm ướt đẫm vầng trán trắng trẻo mịn màng. một cơn đau nhức từ phía sau cổ truyền đến làm anh khẽ nhăn mặt, đôi con ngươi to tròn như chứa cả vũ trụ trong đó khẽ đưa mắt, nhìn xung quanh căn phòng một lúc rồi mới đưa ra kết luận, đây là bệnh viện.

anh nhìn về phía cổ tay của mình, nơi đang có một đống dây truyền chằng chịt kia, nhìn thật muốn giật ra quá đi mất. để ngăn chặn cái cảm giác ngứa ngáy của bản thân mình, anh đưa mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa của bệnh viện, lòng lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

vậy là anh đã được cứu, một lần nữa, bởi kang taehyun. cảm xúc của choi beomgyu hiện tại chính xác là một mớ hỗn độn với đống suy nghĩ ngổn ngang của mình.

choi beomgyu bị bắt cóc lần thứ hai trong năm, và người cứu anh chỉ có một, kang taehyun. tại sao nhỉ, tại sao tất cả mọi thứ của anh đều có một chút gì đó liên quan đến hắn? cả trái tim này của anh, cũng thuộc về con người tên kang taehyun nốt.

có lẽ nào.. giữa anh và hắn có tồn tại thứ được gọi là số phận? nếu thật sự là như vậy thì liệu, anh có nên chấp nhận số phận của mình hay không? một số phận dính liền với một người tên kang taehyun?

choi beomgyu biết rằng, mình của hiện tại không chỉ đơn thuần là thích kang taehyun nữa, mà anh yêu hắn, yêu tất cả mọi thứ thuộc về hắn, từ đôi mắt lung linh tựa như những vì sao đang ngự trị trong đó đến sống mũi cao, đôi môi đầy đặn nhưng lúc nào cũng sáng bóng, hôn lên lúc nào cũng thật thích. có lẽ, nhành hoa đỗ quyên trong trái tim của anh đã rung lên một lần nữa vì kang taehyun rồi, và anh biết, đây cũng sẽ là lần cuối cùng nó rung rinh liên hồi vì một ai đó.

trong lúc anh đang bận rộn với đống suy nghĩ phức tạp của mình thì cửa phòng bệnh bật mở, âm lượng của nó bé lắm, như là người mở cố tình rón rén vì sợ anh thức giấc vậy. nếu không phải là do căn phòng này chỉ có mỗi mình anh thì có lẽ choi beomgyu cũng không nghe thấy tiếng động như muỗi kêu vậy đâu.

"em làm phiền đến giấc ngủ của anh rồi ạ?"

kang taehyun đưa mắt nhìn đến con người đang nằm trên giường bệnh kia, tuy rằng cả hai đều là ảnh đế với vô số giải thưởng lớn nhỏ nhưng dù sao thì hắn vẫn vào nghề trước anh hai năm, kinh nghiệm diễn xuất đương nhiên cũng nhiều hơn anh. chính vì vậy, hắn chỉ cần quan sát một chút cũng biết người nằm trên giường đã tỉnh. hơn nữa, dù sao hắn cũng đã từng đánh dấu tạm thời đối với con người này, vậy nên chỉ cần anh thức giấc thì mùi hương bơ sữa sẽ nồng đậm trong không khí hơn một chút.

choi beomgyu biết không thể qua mắt được hắn liền mở mắt, anh muốn ngồi dậy nhưng lại vô tình đụng đến vết thương nhức nhối sau cổ liền khẽ nhăn mày một cái.

cái nhăn mày này của anh làm sao qua nổi được con mắt của hắn. kang taehyun tiến đến gần người kia rồi đưa tay đỡ lấy sau lưng, giúp anh ngồi dậy. choi beomgyu lúc này mới bắt đầu trả lời câu nói vừa nãy của hắn.

"không có, trước đó anh đã tỉnh giấc rồi."

"vâng."

kang taehyun gật nhẹ đầu rồi đưa tay với tới bình nước được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh, rót cho người bên cạnh một cốc nước ấm.

taegyu/abo | smokeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ