Bão

215 19 3
                                    

Phần 1

Bối cảnh 4. Chiến tranh & hậu chiến tranh

Chương thứ hai

____________

( đoạn này tôi không nhớ cốt truyện chính nên có thể sai. Mong mọi người có thể đóng góp chút tư liệu về ma giáo ở arc Băng Cung có nhắc đến)

Địa bàn Ma giáo nằm ở Tân Cương, mỗi nơi có 1 giáo chủ đứng đầu cai trị khu vực đó. Trên cơ giáo chủ là Thiên Ma và cánh tay phải của hắn

Lũ Ma giáo không có khái niệm về sợ hãi, chúng coi thường tính mạng. Bọn chúng dường như là quái vật chứ không phải con người. 

Ma công bọn chúng sử dụng rất đặc biệt, cách thức hoạt động chẳng giống người bình thường còn cả sự điên loạn của chúng y trang như mấy con đỉa

Đánh với lũ đỉa này, tốt nhất nên dứt khoát kết liễu. Nếu chỉ đả thương bọn này sẽ chẳng mảy may quan tâm đến vết thương mà bám lấy giãy dụa cho đến khi chết mới thôi

Đó là thông tin Kiếm Tôn và Ám Tôn mang về

Ngoài ra bộ dạng của họ còn khiến người khác khiếp sợ, không ai biết họ đã trải qua những gì trong 1 tháng qua. Máu ướt đẫm bộ y phục, tóc tai bết bát, thi thoảng lại nhìn thấy vết thương rùng mình trên người họ

Trên bàn im phăng phắc không dám hó hé câu nào

Thanh Minh nhướng mày mỉa mai nói:
"Như ý của các ngươi, ta mang thông tin về rồi đấy"

Không kém Thanh Minh, Đường Bảo tiếp lời ngay sau lời nói của hắn

"Nói gì đi chứ?"

"Đủ rồi, Thanh Minh"

Đại hiền kiếm cắt ngang bầu không khí căng thẳng bằng lời nói nghiêm nghị của mình. Thanh Minh nhìn vẻ ngoài có vẻ như không quan tâm nhưng thực chất hắn đã tức nghiến răng nghiến lợi. cả người ghê tởm đến buồn nôn khi ngồi chung bàn với những người bản chất không bằng cầm thú, ai cũng muốn vì lợi ích của bản thân

'CẠCH'

Hắn kéo Đường Bảo ra ngoài, chạy thật nhanh về gian phòng quen thuộc

"Đạo sĩ sư huynh, ít nhất thì huynh hãy thay đồ rồi hãng nằm lên giường"

"...Aghhh!"

"Ta không hiểu! Tại sao sư huynh luôn phải cúi đầu với bọn chúng"

"Chẳng phải chỉ cần dùng vũ lực là chúng sẽ nghe hết sao?"

Đường Bảo ngồi xuống cạnh Thanh Minh, lặng lẽ lấy bình rượu đã giấu trước đó đưa cho hắn. Rồi im lặng lắng nghe Thanh Minh nói mà không phàn nàn bất cứ câu gì

Luyên thuyên 1 lúc lâu, trời từ sáng chuyển sang ánh tà chiều, hoàng hôn đỏ rựng cả bầu trời.

Đường Bảo nhấc người dậy tính đi tắm rửa thật sạch để bù lại những ngày không tắm, đi được 2 bước bỗng bị kéo lại.

"Đệ định đi đâu?"

Từ nãy đến tận bây giờ Thanh Minh nốc "hơi" nhiều rượu giành cả phần Đường Bảo nên khuân mặt đỏ ửng, ngà ngà say.

[HSTK/ThanhĐường] Đắm chìm trong hồi ứcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ