Làm lành

807 80 4
                                    

Moon Hyunjoon tìm thấy Choi Wooje rồi nhưng anh lại chẳng dám lại gần cậu. Anh chỉ có thể đi theo từng bước chân của Choi Wooje, nhìn cái bóng lưng cô đơn ấy trong lòng anh có cảm giác lạ lắm, anh chẳng thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được tâm trạng của mình lúc này nữa. Nhưng anh biết nó chẳng dễ chịu chút nào.

Có lẽ đã thấy mình đi quá xa khỏi khách sạn, Choi Wooje quay người đi về. Anh thấy đối phương quay lại thì hốt hoảng kiếm chỗ núp, anh chưa biết phải đối diện với cậu như thế nào nữa. Nghĩ thế nào cũng thấy bầu không khí giữa hai người bây giờ chẳng hề thoải mái như lúc trước.

Đi theo Choi Wooje trở về khách sạn anh mới nhớ ra, nếu như thằng bé về phòng mà không thấy anh ở đó thì sao? Nếu như bây giờ anh đụng mặt thằng bé thì nên nói gì đây, anh nên xin lỗi thằng bé, nhỉ? Lúc nãy đúng là anh có hơi quá đáng thật, Choi Wooje có bạn gái hay không thì anh làm gì có quyền cấm cản cơ chứ, phải bỏ cái tật mồm nhanh hơn não này đi thôi.

Nhưng khi đi đến cửa phòng của mình những tưởng rằng Choi Wooje sẽ về phòng thì cậu lại đi qua đó, bước chân của anh chậm lại. Anh vốn định chờ thằng bé về phòng rồi anh cũng sẽ đi tới, cùng nói chuyện, làm lành, kết thúc cái tình cảnh ngượng ngùng này. Nhưng có vẻ Choi Wooje bây giờ còn chẳng muốn nhìn thấy anh. Nếu cậu cứ đi thẳng như thế thì chắc là tới phòng tập rồi. Choi Wooje ngồi xuống, bật máy vào game. Moon Hyunjoon nhìn đứa em trai mà mình cưng chiều nhất cứ như người mất hồn, hình như anh biết cái cảm giác khó nói lúc nãy là gì rồi, đau lòng. Anh không nỡ nhìn thấy một Choi Wooje như vậy, có lẽ anh đã phản ứng thái quá về việc Choi Wooje có bạn gái rồi. Sao mày lại ích kỉ vậy chứ Moon Hyunjoon.

Choi Wooje vòng hai tay ra sau đầu dựa vào ghế thở dài, cậu nhìn client game nhưng chẳng có ý muốn tìm trận.

"Anh còn định đứng đấy đến bao giờ?"

Giọng nói của cậu thiếu niên đang tuổi trưởng thành vang lên phá vỡ sự yên tĩnh. Moon Hyunjoon xấu hổ ho một cái, giọng Choi Wooje có hơi khàn hơn thì phải, nó khiến anh hơi bối rối. Cảm giác cứ như bị phát hiện khi đang làm chuyện xấu vậy.

"Ừm..." Anh chẳng biết phải mở lời như thế nào nữa, ngại quá đi mất thôi. Giờ anh chạy còn kịp không?

"Anh đừng đứng ở đó nữa, không thấy mỏi chân hả?

"Cái này thì nhằm nhò gì chứ." Moon Hyunjoon bối rối lại gần, anh băn khoăn không biết nên ngồi cạnh Choi Wooje hay ngồi cách Choi Wooje một đoạn nữa. Nếu mà xa cách quá thì có vẻ không hay cho lắm nhỉ.

"Phát hiện ra anh từ lúc nào?" Moon Hyunjoon nhìn màn hình máy tính tối thui trước mặt, cố tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra giữa hai bọn họ.

"Mới vừa nãy thôi." Choi Wooje nhìn anh từ khoảng cách rất gần, hai tai anh đỏ lựng cả lên như đang tố cáo sự xấu hổ của chủ nhân nó. Cậu phát hiện ra anh từ lúc cậu còn đang đi ngoài đường rồi, cái dáng người hớt hải chạy theo của anh cậu chỉ cần liếc sơ qua cũng nhận ra nhưng cậu chẳng định nói ra, cậu sợ cái anh này sẽ xấu hổ mà bỏ chạy mất.

Nói Choi Wooje không giận thì là nói dối, đây là lần đầu tiên cậu phản ứng như vậy với anh. Khi nhìn thấy Moon Hyunjoon đuổi theo cậu đã nghĩ hay cứ mặc xác anh ấy đi, kết quả thì cậu vẫn chẳng thể mặc kệ anh. Vốn dĩ Choi Wooje đã định đi lâu hơn một chút nhưng cậu không nỡ để cái người đó đi ra ngoài lâu vào lúc đêm lạnh như vậy. Anh nói không mỏi nhưng cậu thấy mỏi, mỏi hộ anh.

Zeon - Em nắm tay anh nhé?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ