Khi Kim Thái Hanh khôi phục ý thức, mở mắt ra, vẫn là căn phòng trắng như tuyết quen thuộc, nhưng cũng có chút không giống, trong không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Kim Thái Hanh nhíu nhíu mày, đầu óc hiếm thấy có chút chậm chạp.
Từ khi hắn ngồi trên vị trí Boss của gia tộc Dias Vante, cái từ "bị thương" này đã cách hắn rất xa.
Thuốc mê đã giảm tác dụng, trên ngực phải truyền đến cơn đau rất rõ ràng. Hắn sửa sang lại tâm trạng, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, từ trên giường hoảng sợ ngồi dậy.
Động tác của hắn làm Điền Chính Quốc đang nằm phục ở một bên cũng tỉnh lại, anh ngồi thẳng dậy, đối diện chính là Kim Thái Hanh với ánh mắt lạnh như băng.
Vì chăm sóc hắn, Điền Chính Quốc đã mấy chục tiếng không nghỉ ngơi, đôi môi hồng nhuận thường ngày trở nên khô khốc, khóe mắt sưng đỏ đến lợi hại.
"Cẩn thận!" Nhìn thấy thân thể Kim Thái Hanh lung lay, Điền Chính Quốc theo bản năng đỡ lấy hắn.
Đem tay anh đẩy ra, Kim Thái Hanh hầu như nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Không cần ngươi quan tâm!"
Sau đó, con mắt tối đen nhìn anh: "Ngươi làm sao lại chưa đi?"
Điền Chính Quốc nhìn sắc mặt tái nhợt của Kim Thái Hanh, bỗng nhiên không còn ngôn ngữ, cũng không muốn giải thích.
Xoay người, anh định tới bàn mang chút nước ấm đến, ai ngờ vừa dời bước chân liền bị mạnh bạo lôi trở về.
"Không cho phép ngươi đi, ta không cho ngươi đi!" Ôm thật chặt từ phía sau lưng anh, cánh tay Kim Thái Hanh dùng sức đến đáng sợ.
"Ta không đi, ta chỉ đi rót cho ngươi ly nước." Điền Chính Quốc giải thích.
Kim Thái Hanh phảng phất như không nghe thấy, vẫn giữ chặt cánh tay của anh.
Cảm nhận được nhiệt độ cao của hắn, Điền Chính Quốc nỗ lực khuyên Kim Thái Hanh buông anh ra.
"Ngươi đừng như vậy, vết thương sẽ nứt ra..."
"Ta mặc kệ!"
Không biết có phải là do bị thương phát sốt nên Kim Thái Hanh mất đi vẻ lạnh lẽo thường ngày, như đứa nhỏ đem mặt kề sát sau lưng Điền Chính Quốc chơi xấu. Dáng dấp này của Kim Thái Hanh, nếu để cho ngoài người nhìn thấy, nhất định sẽ hộc máu mà chết.
"Ngươi nếu như lại đi, ta liền giống như trước đây dùng dây xích khóa ngươi lại, đem ngươi nhốt ở trong phòng, nơi nào cũng đều không cho đi, ngoại trừ ta, ai cũng không cho thấy..." Kim Thái Hanh uy hiếp, vừa nghe liền biết trong đó có bao nhiêu hoảng sợ cùng bất an, như là ngữ khí của đứa nhỏ oán giận làm nũng khi cha mẹ xa nhà.
Điền Chính Quốc thở dài, hắn như vậy mới đúng tuổi của hắn, cũng càng dễ khiến lòng người mềm nhũn. Anh vỗ vỗ mu bàn tay của Kim Thái Hanh, đem mặt hắn xoay lại, nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má hắn.
Kim Thái Hanh bị động tác của Điền Chính Quốc doạ, có chút khó tin nổi mà trừng lớn hai mắt.
"Trước tiên buông ta ra, vết thương của ngươi nứt ra rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook] Cầm Tù
FanfictionĐiền Chính Quốc bị cầm tù bởi một ông trùm Mafia... • Tên gốc: Tù binh của ông trùm mafia • Tác giả: Thanh Tĩnh • Người chuyển ver: Sheep *Fic chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả. *Đã chỉnh sửa để giống hơn đối với ngoại hình của couple được nh...