Chap 11.

1.4K 65 1
                                    

Từ sau khi việc kia phát sinh, Điền Chính Quốc bắt đầu cố gắng trốn tránh Kim Thái Hanh, dành cả ngày ở thư phòng đọc sách.

Nhưng trốn được một lúc không trốn được cả đời, tuy rằng anh không ngại ngủ ở thư phòng, nhưng có người nào đó sẽ không để anh tự do nhởn nhơ như vậy.

Sau khi Sutherland giục giã mấy lần, Điền Chính Quốc đành trở lại phòng của Kim Thái Hanh.

Mới vừa đẩy cửa đi vào, anh liền nghe thấy âm thanh kỳ quái không ngừng rên rỉ.

Anh nhìn lên thấy Kim Thái Hanh cầm điều khiển ti vi trong tay, hứng thú nhìn thân thể hai nam nhân đang quấn quýt hòa làm một trên màn hình.

Theo bản năng anh quay ngược trở ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ phía ngoài.

Trong phòng bầu không khí rất lúng túng, Điền Chính Quốc không cần nghĩ cũng biết Kim Thái Hanh muốn biểu đạt cái gì.

Thân thể trên màn ảnh tiếp tục kịch liệt vận động như píttông, tiếng rên rỉ phóng túng tràn ngập khắp căn phòng.

Điền Chính Quốc dùng khóe mắt liếc qua, thấy một nam nhân đang ngồi ở trên thân thể đối phương phóng đãng đung đưa cái eo thon.

Kim Thái Hanh liếm liếm môi: "Tư thế này, thật không tệ..."

Điền Chính Quốc tiến lên hai bước cướp lấy điều khiển ti vi, trực tiếp tắt đi. Tiếng rên rỉ tai ác rốt cục biến mất, nhưng nhiệt độ trong phòng không vì vậy mà hạ thấp chút nào.

Kim Thái Hanh đứng lên, chậm rãi đến bên Điền Chính Quốc.

Cao hơn so với Điền Chính Quốc nửa cái đầu, hắn cúi người, đem cằm tựa trên vai anh, môi thở ra nhiệt khí phun vào đôi tai gần kề.

"Ngươi còn muốn trốn tới khi nào?"

Điền Chính Quốc đem hắn đẩy ra một chút: "Ta không phải trốn, chỉ là ta còn chưa suy nghĩ xong."

"Căn bản không cần nghĩ." Kim Thái Hanh đưa tay vỗ vỗ cặp má mềm của Điền Chính Quốc, nói: "Bất luận ngươi nghĩ như thế nào, nửa đời còn lại, ngoại trừ ở bên ta, nơi nào cũng đều không cho đi."

"Ta là người, không phải sủng vật." Đối với nam nhân mạnh mẽ uy hiếp, Điền Chính Quốc cũng không yếu thế.

"Ta coi ngươi là người trọng yếu, mới để ngươi nhiều lần chạm vào điểm mấu chốt của ta. Trước giờ, chưa từng có ai làm những việc như ngươi mà còn sống đến hiện tại."

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Vậy ngươi giết ta đi."

Kim Thái Hanh giữ lấy gáy anh, tàn nhẫn hôn lên.

"Nếu như cam lòng, ta sớm đã làm như vậy. Quốc! Ngươi nói ta phải làm thế nào mới tốt?"

Điền Chính Quốc nhìn đôi mắt mang theo thống khổ trên khuôn mặt kia, không nói gì, đem môi mình dán lên.

Hai người ôm chặt nhau, dây dưa ngã xuống giường, động tác lớn chạm đến vết thương chưa hoàn toàn khép lại, khiến Kim Thái Hanh kêu lên một tiếng.

Điền Chính Quốc đưa tay chống lên bên ngực không bị thương của Kim Thái Hanh, đỡ hắn trên người mình.

"Không được, ngươi bị thương còn chưa khỏe."

[Vkook] Cầm TùNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ