03.

486 32 0
                                        

anh không biết hiện tại nỗi nhớ của anh có được gửi đến cho người ấy trọn vẹn hay không, nhưng anh lúc này đang rất đằng ấy vô cùng.

mặc dù đã rất là quen với cái tính chất công việc mà sẽ phải đi nước ngoài vì có lịch trình cá nhân, nhưng có vẻ dạo gần đây lịch trình cá nhân của cậu có vẻ nhiều hơn thì phải, đặc biệt là gần cuối năm, tần suất bay đi bay về của cậu lại càng nhiều hơn.

giống như hiện tại vậy, tuy chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đón tết nguyên đán, nhưng cậu lại phải lôi chiếc vali to đùng ra xếp đồ vào.

"có thể em sẽ không kịp về đón giao thừa với anh rồi. anh sẽ không buồn chứ?"

cậu đang loay hoay sắp xếp lại mấy loại thức ăn trong tủ, miệng liên tục nhắc nhở anh trong lúc cậu vắng nhà thì phải ăn uống nghỉ ngơi cho đàng hoàng. anh lúc này thì lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa cầm chiếc điều khiển bấm đại một chiếc video nào đó trên màn hình

"em đi làm việc mà, với lại em đi rồi em sẽ về với anh thôi, có gì đâu mà buồn."

mạnh miệng nói không buồn là thế thôi, chứ ai mà không buồn khi người nhà mình đi vắng chứ. rõ lúc sáng khi anh còn đang mơ màng ôm chặt cứng thân hình to lớn nào đó, thế mà khi tỉnh dậy đã cảm nhận được ngôi nhà có chút lạnh rồi.

nhưng mà anh là ai chứ, là jeon wonwoo mà, nên chú mèo quyết định dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn trưa luôn. lúc này vẫn còn tự tin rằng mình sẽ chẳng buồn chẳng chán đâu, ấy thế mà đến tối cả căn hộ đã nhanh chóng lặng thinh rồi.

/mingyu đi công tác rồi, thành ra bây giờ mình chán lắm luôn íiii/

mèo nọ chán rồi chỉ đành làm tổ trong chiếc chăn ấm trong phòng. trời thì rõ lạnh, thành ra dù có bật máy sưởi trong phòng thì anh cũng chẳng thấy ấm là bao.

anh nhớ cái ôm của min nhà anh cơ.

/won đang chán hả? won nhớ em không?/

khi mà anh tắt live đi, tiếng chuông điện thoại nhanh chóng vang lên. nhìn dòng tên hiện lên trước mặt, anh không chần chừ gì thêm mà nhận cuộc gọi ngay.

"không thèm nhé. won không có nhớ min đâu."

"vậy hả? vậy thôi em cúp máy nhá, wonwoo ngủ ngon, ém chăn cho kĩ, khoá chốt các cửa cho đang hoàng nha."

"kh-khoan đã nào.."

mèo hoảng rồi, chỉ tính trêu con cún nhà mình một xíu thôi. nhưng sao giờ anh lại thành người bị trêu rồi cơ chứ. thấy bên kia chẳng nói gì nữa cả khiến anh thoáng chống có hơi khó chịu

"min khi nào về thế.. nhà mình lạnh quá đi."

bên kia như chỉ chờ có thế mà nhanh chóng phát ra tiếng cười, rồi bỗng màn hình ngay lập tức chuyển qua call video ngay lập tức khiến anh chỉ biết trùm chăn kín mít lại chừa đúng đôi mắt ra ngoài.

nhìn một loạt hành động này của anh làm cậu nhũn cả tim, chỉ muốn ngay lập tức vứt lịch trình gì đó đi mà bay về đón tết cùng.

"chắc tầm khoảng 4 ngày nữa em sẽ về.."

anh nghe vậy chỉ ựm ừ, cả cơ thể gật gù khiến cho tấm chăn trên người chuyển động trông buồn cười vô cùng

|minwon| the sweetest thing.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ