Sau những tiết học dài đằng đẵng thì cũng tới giờ ăn trưa. Cả 1 đám học sinh lớp A vừa nghe thấy tiếng chuông trường reo cái là đã chạy tít đi mất, có vẻ như là ai nấy cũng đã đói rồi.
Mà nhìn bọn họ nhiều lúc Boboiboy lại thấy mình trưởng thành hơn so với tuổi hay sao ý. Những người cùng trang lứa thì họ luôn tươi cười vui vẻ, tự do làm điều mình thích mà chẳng mảy may suy nghĩ người khác nói gì, tương lai ra sao. Họ cứ chạy, chạy mãi thôi.
Thật là đem cho cậu biết bao nhiêu kỉ niệm vì hồi xưa cậu cũng đã từng giống như họ. Cũng từng không biết đau khổ là gì cứ cười cứ đùa bên những người mà mình yêu quý thôi. Giá như cậu không trở thành 1 anh hùng từ khi còn rất trẻ thì có lẽ giờ cậu đã giống như họ rồi nhỉ? Giống như các học sinh Yuuei vậy, nhưng quá khứ không có chứ giá như hay nếu.
Nó đã qua thì cứ để nó qua. Vả lại đây là sứ mệnh của cậu khi có được sức mạnh này. Thử tưởng tượng coi nếu như những lúc đó, những sự kiện trong quá khứ không có cậu với sức mạnh này thì sao? Nhiều nơi sẽ xảy ra chuyện gì đâu ai biết được.
Cậu cũn cảm thấy vui vì nhờ có sức mạnh nguyên tố do Ochobot tặng cho mà cậu đã có thể gặp gỡ nhiều người bạn mới, được chu du nhiều nơi. Thậm chí trong những chuyến phiêu du đó dù đau khổ nhưng nó đã làm gắn kết tình bạn bè của cậu và mọi người. Boboiboy vui lắm, vui vì mình vẫn còn nhớ những kí ức khó quên đó.
Mải nghĩ chuyện vu vơ mà từ khi nào cậu đã đến căn tin trường rồi mà cậu cũng không biết. Thấy bạn mình vẫy tay thì cậu cũng vôi chạy vào lấy thức ăn ra ngồi chung với bọn họ.
Bữa ăn sẽ chẳng có gì quá là đặc biệt nếu như không có rắc rối xảy ra...
BẠN ĐANG ĐỌC
[ BBB x MHA ] Ai mới là anh hùng số 1?
Fiksi PenggemarTrong 1 lần tình cờ khi cậu quay lại Trái Đất. Cậu vô tình gặp được những siêu anh hùng. Từ đó cậu bắt đầu thích thú với những gì đang diễn ra dưới TĐ. Cùng lúc đó đô đốc Tarung cũng đề nghị boboiboy vào học tại Yuuei (UA),cái này không bắt buộc nên...