1.

2K 116 24
                                    

Ngày còn nhỏ, gia đình Jungkook sống ở dưới chân núi Bongnaesan. Bọn họ chuyển đến đó vào năm cậu sáu tuổi, bé tí tẹo tèo teo. Ấy vậy nhưng cậu vẫn biết căn nhà mới thật ấm cúng và tiện nghi hơn nhiều so với cái gác xép nhỏ xíu họ phải chen chúc ở trung tâm thành phố. Đã có khoảng thời gian gia đình Jungkook rơi vào khủng hoảng kinh tế khi bố cậu thất nghiệp, thế nhưng quả thật là trời cao có mắt, ăn ở phúc đức nên không lâu sau đó bố kiếm được việc làm mới, ổn định cùng mức lương dư dả. Vì thế mà cả gia đình mới được sống trong ngôi nhà mới xịn xò như bây giờ.

Ngặt một nỗi, ở cái khu vực hẻo lánh này thật ít người đồng trang lứa với Jungkook.

"Mẹ ơi mẹ, con hông tìm thấy ai cùng tuổi mình hết!"

Mẹ Hyera ân cần xoa cái đầu tròn vo của Jungkook, một trong những lí do mà bà quyết định đặt cho cậu cái biệt danh là Tròn.

"Sẽ sớm thôi, Tròn à."

Jungkook ôm cái mộng sẽ sớm thôi đó suốt một tháng. Để rồi ngày hôm nay, một ngày hạ nắng chói chang và oi ả, khi cậu nhóc chán nản ngắm đàn chim chuyền cành ríu rít, rồi lại chạy tót ra đầu ngõ để xem dòng người lướt qua lướt lại như những bóng ma không màu,

thì bất chợt ở bên kia đường, một thằng nhóc nom chạc tuổi Jungkook đang hí hoáy dùng gậy chọc chọc mấy con sâu róm xanh lè. A! "Sẽ sớm thôi" đây rồi mẹ ơi! Bằng tất cả sự tò mò cùng niềm hân hoan vì tìm được đứa bằng vai phải lứa, Jungkook chạy vù qua đường, không thèm nhòm ngó gì đến xe cộ.

Đứa nhỏ kia ngồi bệt dưới đất, áo polo vàng cùng quần ngố xanh rêu trông chẳng ăn khớp gì với nhau. Mái tóc húi cua cùng làn da nó đậm màu nắng cháy, hai má bầu bĩnh như bánh bao cùng đôi môi đỏ hỏn hơi chu ra không biết là vô tình hay cố ý.

"Ê mập, đang chơi gì đấy?" Jungkook chủ động bắt chuyện.

Dường như bị gọi là mập khiến nó khó chịu nên gương mặt kia lúc ngước nhìn lên có hơi cau có chút đỉnh. Nó dẩu môi đáp lại Jungkook:

"Chọc sâu róm. Với cả, tui hông có mặp!"

"Nhóc mập thật mà, xì, cho chơi cùng đi." Jungkook nhún vai rồi ngồi xuống trước mặt nó, cho dù cái quần trắng tinh mới mua của cậu sẽ lấm lem đất cát nhưng cậu chẳng quan tâm là bao. Bạn mới, bạn mới, bạn mới, đó là tất cả những gì diễn ra trong cái đầu nhỏ của đứa nhóc sáu tuổi.

"Tên gì?"

Jungkook hất hàm hỏi thằng nhỏ, cái việc ra dáng đàn anh khiến cậu cảm thấy mình oách điên lên đi được. Những tưởng nó sẽ lại cau có với mình nhưng tất cả những gì nó làm chỉ là nhìn cậu với đôi mắt tròn xoe cùng nụ cười mỉm:

"Mọi người hay gọi tớ là Chíp. Tớ hông nhớ tên thật của mình."

Jungkook bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ. Cái đồ tồ tệch đến họ tên còn không nhớ!

"Mấy tuổi?" Lại hỏi cộc lốc.

"Mình sáu tuổi. Còn cậu thì sao?"

Chíp vẫn cứ cười mãi thôi trong khi gương mặt Jungkook đã nhăn nhúm dần khi biết độ tuổi của nó. Dĩ nhiên là cậu vui mừng vì kiếm được thằng bạn bằng tuổi, nhưng nó có phần kém thông minh hơn so với cậu khiến cậu hơi chút coi thường. Kiểu như, cậu muốn bắt nạt nó, thay vì choàng vai bá cổ dung dăng trên con đường đến trường, cậu muốn nó cõng mình đến đó chẳng hạn:

KOOKMIN - IT'S DEFINITELY YOUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ